Sự thật chứng minh, suy đoán của Cao Dã hoàn toàn chính xác. Thứ con quái vật muốn ăn đúng là đang nằm bên trong sáu người bọn họ.

Hang động không rộng như bên ngoài, thân hình quái vật khổng lồ, hành động không tiện.

Xương vụn chồng chất như núi bị nó điên cuồng lục lọi, toàn bộ không gian mịt mù chướng khí.

Vì mạng sống, mọi người dồn hết sức lực chạy như điên. Tuy Dịch Thu Bạch chửi cả lò nhà Cao Dã nhưng đầu óc hắn vẫn luôn tỉnh táo.

Bọn họ hoàn toàn không có khả năng chạy ra bên ngoài, biện pháp duy nhất đó là chạy thật sâu vào hang ổ, mặc dù con đường phía trước không thấy đường về.

Quái vật ngu xuẩn điên cuồng đuổi giết.

Từng cơn gầm gừ truyền tới, Tiểu Vĩ tụt dưới cùng bị quái vật dùng tay quật bay, hướng thẳng về phía đám chú hai chạy trước.

“Rầm” một tiếng, miệng Tiểu Vĩ toàn bọt máu.

Mất mạng tại chỗ.

Đúng vào lúc này, Dịch Thu Bạch đằng trước lớn tiếng hò: “Bên trên có gió, chắc chắn cửa ra ở đấy!”

Lời nói khiến cả đám sục sôi, nhanh chân chạy về phía hắn.

Cửa hang không lớn lắm, miễn cưỡng một người chui vừa.

Đám Dịch Thu Bạch đã chạy hết, riêng mập mạp phải hít bụng mãi mới bò qua nổi.

Cao Dã là thành phần cuối cùng thoát khỏi hang động, trước khi đi gã quay đầu nhìn Tiểu Vĩ bị quái vật kéo lê, ngoài ý muốn phát hiện ra chi tiết nhỏ trên cái đèn dầu làm bằng đồng.

Chạy khoảng vài phút, phía trước lộ ra chút ánh sáng mờ nhạt, mập mạp vui vẻ nói: “Đó có phải cửa ra không?”

Tiểu Phùng: “Chắc thế.”

Dịch Thu Bạch không lên tiếng. Thực ra trong lòng hắn vẫn luôn có cảm giác quái dị, tới khi ngửi được hương vị quen thuộc, hắn không dám chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng.

Càng gần nơi phát ra ánh sáng, lòng Dịch Thu Bạch càng lo lắng bất an.

Nhưng hắn không còn sự lựa chọn nào khác, cũng không thể quay lại hang động mắt to trừng mắt nhỏ với con quái vật đáng sợ kia.

Cố gắng áp chế nỗi sợ xuống, Dịch Thu Bạch dẫn đầu đám người bò lên, yên lặng chửi “đệt mẹ nhà nó”.

Không ngoài dự đoán, chính là bãi tha ma lúc trước. Vật thể lạ xuất hiện, đám quạ đen bị dọa sợ bay tứ tung.

Năm người đứng giữa bãi tha ma, hoàn toàn chưa tìm về được bộ não. Dịch Thu Bạch nhìn bốn phía im ắng, lạnh lùng phán: “Nhặt đồ phòng thân.”

Mọi người nhanh chóng lục lọt mấy vật nào có tính sát thương. Chú hai nhíu mày nói: “Ban ngày nơi đây trống không.”

Dịch Thu Bạch không kiên nhẫn ngắt lời ông: “Đừng đứng đây nói lời vô nghĩa, chạy mau.”

Nghe ra lo lắng trong lời hắn, bước chân tất cả mọi người nhanh hơn.

Bầu không khí ngập tràn mùi ẩm ướt nguy hiểm, năm người không dám lơ là cảnh giác, cắm đầu về phía trước.

Mập mạp thở dốc, thoáng ngừng lại, thấy xa xa ánh sáng xanh chập chờn, tò mò hỏi: “Đó là cái gì?”

Dịch Thu Bạch thấp giọng: “Chúng nó tới! Chạy mau!”

Mọi người nhanh chân chạy biến.

Rất nhanh vô số ánh sáng xanh đã tụ lại hướng về phía họ. Nhìn thấy đống thây khô mỗi đứa một vẻ, mập mạp không nhịn được mắng: “Đù má, sao xấu thế?”

Mọi người: “…”

Con bà cậu đã là lúc nào rồi còn ngại mấy con quái vật xấu xí?

Đối mặt với đám đông như hổ rình mồi, năm người tựa lưng vào nhau. Quái vật phát động công kích đánh tới, mập mạp và Tiểu Phùng vung ván quan tài, dùng sức mạnh đập chết hai con.

Dịch Thu Bạch và chú hai tay cầm gậy gỗ, chuyên môn đánh vào bụng quái vật, Cao Dã thì dùng chân đá.

Ban đầu, năm người chiếm thế thượng phong. Cả thể chất lẫn trí tuệ bọn họ đều tốt hơn chúng, nhưng thời gian kéo dài, mọi người bắt đầu cảm thấy khó khăn.

Đột nhiên, Tiểu Phùng kêu la thảm thiết, chân anh ta bị quái vật cắn phải. Dịch Thu Bạch nhanh tay cầm gậy đập tới, hất con quái vật đầu sỏ ra xa.

Máu tươi đầm đìa, Tiểu Phùng đau đến mức run rẩy.

Mùi máu tươi kích thích thần kinh con quái vật, khiến chúng càng nóng nảy hơn, tất cả tập trung tấn công Tiểu Phùng.

Chú hai bảo vệ anh ta sau lưng. Mập mạp cũng vội vàng chạy tới hỗ trợ, dùng ván quan tài chặn đường.

Bốn người vây quanh Tiểu Phùng.

Chú hai lo lắng: “Kéo dài không phải là biện pháp, sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng nó ăn tươi nuốt sống.”

Dịch Thu Bạch đáp: “Rời khỏi bãi tha ma, chúng nó không dám bám theo.”

Cao Dã lập tức hạ lệnh: “Mập mạp, cậu cõng Tiểu Phùng, chúng tôi bảo vệ cậu!”

Mập mạp lập tức đỡ Tiểu Phùng dậy.

Mấy người vừa đánh nhau với quái vật vừa chậm rãi tiến về phía trước.

Hai bên chém giết gần mười phút, mắt thấy sắp tới mép nghĩa trang, mông mập mạp vô tình trúng một vuốt.

Anh ta đau đớn kêu gào, sảy chân ngã oạch ra đất, Tiểu Phùng cũng thuận thế lăn theo.

Con quái vật nhanh chóng nhào tới cắn lên mắt cá chân Tiểu Phùng, kéo anh ta về phía nó. Tiểu Phùng hét lớn: “Chú hai, cứu tôi!”

Chú hai vội vàng chạy lên cứu. Mỗi tội không biết từ đâu có thêm hai con quái vật khác tham dự ván kéo co, sôi nổi vác Tiểu Phùng về phía mình.

Bọn chúng coi Tiểu Phùng là con mồi, toàn bộ xúm lại một chỗ.

Dịch Thu Bạch, Cao Dã dùng bạo lực đuổi theo.

Chú hai và mập mạp vung ván quan tài, quyết tâm giành lại Tiểu Phùng. Toàn thân anh ta máu tươi đầm đìa, nhìn vào mà khiếp hồn khiếp vía.

Quái vật nếm được mùi máu, càng điên rồ hơn nữa. Cánh tay chú hai bị xé mất một miếng thịt, Dịch Thu Bạch cũng bị thương, lưng xuất hiện thêm vài vết máu.

Mắt thấy mọi người sắp không chống đỡ nổi, Cao Dã quả quyết nói: “Mập mạp cậu đưa Tiểu Phùng đi trước, tôi với Khương Hàm cản phía sau!”

Mập mạp vội vàng cõng Tiểu Phùng lên, được chú hai hỗ trợ nhanh chóng thoát khỏi bãi tha ma.

Chỉ cần con quái vật nào gan lớn muốn đuổi theo đều bị đám Cao Dã dùng bạo lực đánh trở về.

Hai nhân vật tàn nhẫn nhất nhóm không còn trói buộc, xuống tay cực kỳ cay độc, đập cho đám quái vật ngã rạp, kêu cha gọi mẹ.

Mắt thấy chú hai thoát khỏi nguy hiểm, hai tên gieo rắc nỗi khổ mới buông vũ khí bỏ chạy.

Tốc độ chạy trốn của Dịch Thu Bạch khiến Cao Dã mở rộng tầm mắt. Tên kia kia nhìn qua có vẻ yêu đuổi nhưng lòng bàn chân hệt như được trang bị hai bánh xe lửa, không vào đội tuyển quốc gia giành giật huy chương thật sự rất đáng tiếc

Năm người trở lại thị trấn lúc trời đã khuya.

Tình hình Tiểu Phùng rất tệ, toàn bộ cơ thể đều là vết quái vật gặm cắn.

Ngoài cánh tay chú hai bị mất miếng thịt, những chỗ khác trên cơ thể ông chỉ bị xây xước nhẹ.

Về phần đám người mập mạp, Dịch Thu Bạch và Cao Dã bị thương tương đối nhẹ, một hai vết trầy không đáng nhắc tới.

Biết bọn họ đã về, Ngô Nguyệt, Tiểu Ngũ và Trương Dược Hoa còn sống vội vàng ra xem tình hình.

Hai bên không thấy Mạnh Vãn Hà và Tiểu Vĩ, đều biết ý không nhắc đến.

Trương Dược Hoa nhìn Tiểu Phùng đau khổ kêu gào, nhíu mày: “Không phải các cậu tới hang ổ quái vật à, sao lại về từ bên ngoài?”

Mập mạp đáp: “Sào huyệt của nó thông tới bãi tha ma, chúng tôi bị đám thây khô vây khốn, suýt nữa mất mạng.”

“Bên trong có manh mối nào không?”

“Không, đi mất công một chuyến.”

Mọi người trầm mặc. Cơ thể Tiểu Phùng toàn máu, biểu cảm thống khổ. Cổ họng chú hai khô khốc: “Chúng ta mau nghĩ cách trị thương cho cậu ấy.”

Không ai hé răng. Ở cái thế giới vớ vẩn quái đản này, ban ngày toàn là giấy, ban đêm lại chẳng có ai, đào đâu ra thuốc cầm máu?

Đột nhiên, Cao Dã nói: “Tôi có cách này, thử xem biết đâu được.”

Chú hai kích động hỏi: “Cách gì?”

“Trái cây Bồ Đề.”

Đôi mắt mọi người lập tức sáng lấp lánh.

Mấy quả Bồ Đề là lương thực duy nhất của bọn họ, có thể nói là loại cây cứu mạng. Trước mắt nó chưa gây hại gì tới cơ thể con người, biết đâu còn có công dụng chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Đám người mập mạp, Ngô Nguyệt vội vàng chạy tới cuối thị trấn. Nhưng tiếc ở chỗ ban ngày cây mới ra quả, ban đêm trừ cái chuông đồng xung quanh hoàn toàn trống không.

Có nghĩa là bọn họ phải đợi thêm mấy tiếng nữa.

Thấy hai người buồn thiu trở về, Dịch Thu Bạch hỏi: “Trên cây không có quả?”

Mập mạp lắc đầu.

Dịch Thu Bạch cúi đầu trầm tư, một lúc sau hắn hỏi Cao Dã: “Ban ngày tôi thấy anh bỏ mấy cái hạt vào túi, có tác dụng không?”

Nghe nhắc nhở, Cao Dã lập tức móc hai hạt bồ đề ra, ôm tâm trạng thử nghiệm đặt nó lên vết thương của Tiểu Phùng.

Tất cả bọn họ đều trừng mắt mong chờ kỳ tích xuất hiện.

Tuy nhiên hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, miệng vết thương Tiểu Phùng hoàn toàn không phản ứng, hạt bồ đề không thể trị thương.

Đang lúc nặng nề, Ngô Nguyệt đột nhiên thạt lên: “Mọi người xem kìa!”

Chỉ thấy miệng vết thương mấp máy, dưới lớp máu thịt mơ hồ có thứ gì đó đang chuyển động.

Một con giòi chui ra khỏi người Tiểu Phùng, chạy thẳng về phía hạt bồ đề.

Tiếp theo là hai con, ba con, bốn con, dần dần lên mấy chục con!

Lông tơ mọi người dựng đứng, giòi bọ bị hạt hấp dẫn, rất nhanh hoá thành bãi máu loãng.

Nhưng hai hạt hoàn toàn không đủ, Cao Dã lại ném mấy cái hạt nữa lên.

Dịch Thu Bạch vội vàng nhắc hắn: “Để cho chú hai hai hạt, ông ấy cũng bị thương.”

Mập mạp chen miệng: “Tôi nữa, mông tôi bị quái vật cắn.”

Kết quả cuối cùng, vết cào không có giòi bọ ký sinh, chỉ có miệng vết thương bị quái vật cắn. Tổng cộng chín hạt bồ đề, không đủ dùng trị thương cho tất cả mọi người.

Nhưng trước mắt không còn cách nào khác. Mọi người thử ôm hy vọng bứt lá cây, mỗi tội nó hoàn toàn không có tác dụng nào cả. Bọn họ thở dài bất đắc dĩ, đành mặc số phận đưa đẩy.

Đêm nay, tiếng hét của Tiểu Phùng bao trọn bầu không khí, tra tấn thần kinh mọi người.

Dịch Thu Bạch ngồi một mình dưới ánh đèn đường như tượng gỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ngô Nguyệt tò mò đánh giá hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ta thực sự không phải là NPC sao?”

Tầm mắt đám người tia thẳng tới. Nửa khuôn mặt Dịch Thu Bạch lộ dưới ánh sáng, tinh xảo tuyệt đẹp.

Cao Dã nheo mắt, sâu xa đáp: “Nếu hắn là NPC, chỉ sợ chúng ta đã chơi xong từ lâu rồi.”

Ngô Nguyệt: “Nhưng anh nhìn mặt cậu ấy kìa, hoàn toàn phù hợp với điều kiện làm NPC. Ngũ quan hài hoà, dáng người cao gầy thon thả, khí chất độc đáo, nhìn kiểu gì cũng không giống người bình thường.”

Lời này mập mạp không đồng ý lắm: “Dựa theo logic của cô, há chả phải anh Dã cũng đủ điều kiện làm NPC à?”

Không nói thì thôi, nói ra chỉ tổ ớn hết cả người.

Đám người lại nhìn về phía Cao Dã.

Gã đàn ông nhếch mép, lộ ra biểu cảm sâu xa.

Có người sắp chết.

Hết chương 5

–Kidoisme: =))) Ông Dã mà là NPC chắc hẻo cả lũ trước khi ông Bạch xuất hiện rồi :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play