“Giả vờ lô hỏa thuần thanh*”

Chú thích: * Lô hỏa thuần thanh, thành ngữ, đọc âm là lú huǒ chún qīng, ý cho rằng luyện đến khi trong lò phát ra ngọn lửa màu xanh thuần khiết coi như thành công, sau dùng để ví von công phu đạt tới cảnh giới thuần thục hoàn mỹ.

Không ai trả lời câu hỏi này.

Mọi người cảnh giác nhìn cậu thanh niên đột ngột xuất hiện, vây hắn ở giữa như một tù nhân đang bị xét xử.

Dịch Thu Bạch không hề sợ hãi các phỏng đoán ác ý đó, hắn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên, bình tĩnh đáp: “Tôi không biết tên tôi là gì.”

Người đàn ông trung niên nhướng mày tiếp tục hỏi: “Cậu từ đâu đến?”

“Bãi tha ma vùng ngoại ô.”

Mọi người nghe hắn nói vùng ngoại ô vẫn còn cái nghĩa trang lộn xộn, tất cả đều lộ ra biểu cảm giật mình.

Người đàn ông trung niên liếc một thanh niên khác.

Người nọ lập tức tiến lên nhìn thoáng qua con số trên gáy Dịch Thu Bạch, nói: “Chú hai, là 188.”

“Người mới.”

Dịch Thu Bạch nghe không rõ, truy hỏi: “Người mới gì?”

Người đàn ông được gọi là chú hai kiên nhẫn trả lời: “Không biết tên gì cũng không sao, không có bất kỳ ký ức nào cũng không sao, người mới đều như vậy.” Dừng một chút ông nói tiếp, “Tự đặt tên cho mình đi, tiện gọi.”

Dịch Thu Bạch nghe không hiểu, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đây là đâu?”

Chú hai bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết đây là nơi nào, dù sao cũng không giống thế giới của người bình thường, chúng tôi mới đến đây ngày thứ ba, chỉ biết quái vật ban đêm xuất hiện, chuông vang lên sẽ ra ngoài ăn thịt người, vang lên một lần ăn một mạng.”

Lượng thông tin quá lớn, trong thời gian ngắn Dịch Thu Bạch không tiêu hóa nổi. Hắn đè nén nội tâm hoang mang, thuận miệng: “Ông cứ gọi tôi là Khương Hàm.”

“Vậy được, Khương Hàm, hoan nghênh cậu tham gia vào đội của chúng tôi.”

Sau đó, chú hai đề cập đến bãi tha ma, hỏi hắn tình hình nơi đó. Dịch Thu Bạch kể ngắn gọn: “Bãi tha ma có quái vật.”

“Quái vật gì, giống con quái vật trong thị trấn hả?”

“Không giống, chúng như xác chết khô, bụng rất to, răng cực kỳ sắc.”

Nghe được lời này, mọi người không nhịn nổi đều phát ra phát ra âm thanh sợ hãi.

Chú hai nhìn hắn suy nghĩ tỉ mỉ một lát, hình như có chuyện muốn nói cơ mà lại nghẹn trở về.

“Tất cả đều đã mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước rồi đi tìm manh mối sau.”

Mọi người tản ra khắp nơi, về cơ bản đều túm năm tụm ba bàn chuyện quái vật.

Duy chỉ có Dịch Thu Bạch bị ném sang bên, không ai đồng ý tiếp xúc với hắn.

Chú Hai và Tiểu Phùng – cậu thanh niên ban nãy nhìn sau gáy hắn thấp giọng thảo luận chuyện quan trọng, sau đó qua chỗ vành đai xanh chụm đầu thủ thỉ với người khác.

Hai bên bàn luận xong xuôi, chú Hai đi về phía Dịch Thu Bạch, nói: “Khương Hàm cậu phải trịnh trọng cảm ơn Cao Dã, cậu ta chính là người ném đầu lâu cứu cậu.” Dứt lời, ông chỉ qua chỗ người đàn ông đứng cạnh vành đai xanh.

Người đàn ông lười biếng ngồi trên bục, đôi chân dài tùy tiện giao nhau, mím môi, thờ ơ nhìn bọn họ.

Dịch Thu Bạch đánh giá gã từ xa, trong đầu bất ngờ xuất hiện hình ảnh một loài động vật —— báo đốm.

Báo đốm hung tàn, thanh lịch, đầy sức mạnh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Dịch Thu Bạch âm thầm né tránh.

Chú Hai tiếp tục nói: “Khương Hàm, cậu là người mới chưa hiểu rõ quy tắc nơi này, vì an toàn của mọi người, tôi bảo Cao Dã hướng dẫn cậu.”

Dịch Thu Bạch gật đầu đáp, “Được.”

Chú Hai vẫy vẫy Cao Dã, gã đứng dậy chậm rãi bước tới.

Vóc dáng gã cao hơn Dịch Thu Bạch một chút, đường nét trên mặt lạnh lùng cứng rắn như dao gọt, cắt kiểu tóc ngắn cũn gọn gàng.

Đôi mắt Cao Dã hẹp dài sâu thẳm, khi nhìn người khác ánh lên tia xét nét khó phát hiện, dễ dàng tạo ra cảm giác áp bức vô hình.

Dịch Thu Bạch không hiểu tại sao cực kỳ mâu thuẫn gần gũi với gã, hơi thẳng lưng, đưa tay máy móc chào hỏi: “Xin chào ngài Cao.”

Cao Dã liếc xéo hắn một lát mới vươn tay đáp bằng chất giọng trầm thấp: “Hợp tác vui vẻ.”

Tầm mắt của Dịch Thu Bạch bị chiếc nhẫn trên tay gã hấp dẫn. Nó màu đồng cổ, tạo hình thô sơ không dễ gây chú ý.

Tuy nhiên bàn tay gã lại rất đẹp rất vui mắt, khớp xương ngón tay rõ ràng mảnh mai mà mạnh mẽ, nắm vào cực kỳ ấm áp thoải mái.

Hai người quan sát cẩn thận, chuông nhỏ cuối thị trấn đột nhiên vang lên lần nữa, leng keng, kích thích thần kinh căng thẳng của cả đám người.

Tiểu Phùng kinh ngạc hỏi: “Sao lại thế này?”

Không ai trả lời anh ta, tiếng con quái vật gào lên đói bụng là câu trả lời tốt nhất.

Đám đông nhanh chóng rối loạn, nguy hiểm đến, Cao Dã rút tay chạy biến như cơn lốc xoáy, chỉ để lại Dịch Thu Bạch ngơ ngác trong gió lạnh.

Cha nội, sao anh bảo hợp tác vui vẻ, chăm sóc người mới?!

Cuộc chạy trốn quy mô lớn lần nữa được mở ra. Con quái vật như được tiêm máu gà, hưng phấn truy đuổi con mồi của nó

Dịch Thu Bạch cùng hai người đàn ông chạy như điên. Một người trong đó bỗng nhiên mở miệng hét: “Mập mạp mày tránh thằng kia xa ra, nãy con quái vật định ăn thịt nó!”

Dịch Thu Bạch: “…”

Hắn còn chưa kịp nghĩ ngợi, tiếng gầm gừ của con quái vật đã vang lên ngay sau lưng. Người đàn ông cách đó không xa đột ngột bay lên, “rầm” một tiếng cả người đập vào tường, đầu nổ tung như quả dưa hấu.

Máu tươi kèm theo sọ não văng khắp nơi, Mập mạp bên cạnh sợ tới mức ngây ra như phỗng.

Người chết chính là người vừa dặn dò anh ta, tên Lương Dương.

Con quái vật hài lòng, hưng phấn liếm máu với não dính trên tường.

Đợi nó cảm thấy sạch sẽ mới kéo thi thể Lương Dương đi, để Dịch Thu Bạch và Mập mạp ở lại hát hò với cái đầu lạnh toát.

Sợ hãi qua đi, mồ hôi lạnh bò ra từ mọi lỗ chân lông, Dịch Thu Bạch mơ màng ngửi được một mùi hôi thối, chỉ thấy dưới chân Mập mạp ướt đẫm, cậu ta đã tè ra quần.

Cảnh tượng quá khủng khiếp.

Dịch Thu Bạch cố gắng bình ổn tâm trạng phức tạp vi diệu, lặng lẽ bỏ đi cho anh ta không gian riêng.

Cao Dã không biết nãy đã biến đi đâu đột nhiên xuất hiện, vừa thấy hắn, gã đã dùng chất giọng ngượng ngùng khi thông báo cho bệnh nhân mắc bệnh nan y: “Chết, nãy tôi buồn đái quá nên chạy hơi gấp.”

Dịch Thu Bạch: “Ha ha.”

Đái đái cái tổ sư bố nhà anh!

Mười hai người lại bị ăn thịt một người, còn lại ba nữ tám nam.

Những người tụ tập trên đường phố đều hoảng sợ. Theo quy luật hai ngày trước, quái vật ăn bao nhiêu người chuông sẽ liên tiếp vang lên bấy nhiêu lần.

Tối hôm nay quy luật đó đã bị đạp đổ.

Tất cả mọi người đều lo lắng.

Chú Hai được coi là người đứng đầu nhóm bọn họ, bởi lẽ ông già hơn, nói chuyện càng có thẩm quyền hơn.

Dường như ông cũng hơi sốt ruột, nhìn về phía mọi người nói ngày mai ông dự định sẽ tới bãi tha ma vùng ngoại ô một chuyến.

Cả đám mồm năm miệng mười thảo luận, cuối cùng chốt đội hình thám hiểm gồm năm người.

Vốn Cao Dã cũng định đi nhưng bị chú Hai ngăn cản, bảo gã với mấy người còn lại tiếp tục tìm manh mối trong thị trấn, nhỡ bãi tha ma xảy ra chuyện gì còn có quân tiếp viện.

Cao Dã đồng ý.

Bởi vì không chắc chắn liệu chuông có vang lên nữa hay không, tất cả mọi người đều không dám thả lỏng, nhưng bọn họ thực sự rất mệt mỏi, vì vậy đành sắp xếp hai người một nhóm thay phiên nhau canh gác.

Một chút yên bình xâm chiếm dây thần kinh sắp đứt của mọi người.

Ban đầu Dịch Thu Bạch còn cố gắng giữ vững tinh thần không định ngủ, nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi, mí mắt đánh nhau mãi kết quả mơ màng gục ngã.

Chú Hai và Cao Dã nhìn về phía hắn, dưới ánh sáng xanh tầm mắt hai người mang theo ý thăm dò.

Chú Hai nhỏ giọng nói: “Không chừng cậu ta chính là NPC đầu mối, ngày mai cậu theo dõi cậu ta, đừng để cậu ta thoát khỏi tầm mắt của cậu.”

Cao Dã nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, ngón cái vô tình vuốt vuốt chiếc nhẫn trên ngón trỏ, khóe miệng mang theo nụ cười sâu xa.

Bình minh, lặng lẽ đến.

Đèn đường trong các tòa nhà dân cư tắt phụt, toàn bộ thị trấn yên tĩnh lạ thường.

Trong mơ màng, vài tiếng sột soạt kỳ lạ truyền vào tai. Dịch Thu Bạch buồn ngủ mở mắt ra, sửng sốt há hốc mồm.

Không biết từ khi nào, tất cả những ngôi nhà hai bên đường đã trở thành những ngôi nhà giấy đung đưa màu xanh lá cây.

Ai đó đẩy hắn: “Đi tìm thức ăn, đừng để mất.”

Dịch Thu Bạch đứng dậy đuổi theo.

Trên đường phố xe cộ qua lại, rất náo nhiệt.

Dịch Thu Bạch quan sát người và xe cộ đó. Một số mặc sườn xám, một số mặc tây trang, một số mặc trang phục kỳ lạ.

Ngũ quan trên mặt bọn họ đều được vẽ bằng bút, khoa trương méo mó. Giống như không biết có người ngoài xâm lược, họ tự mình nói chuyện, có người mặc cả làm ăn nhỏ, có gánh hàng la hét tràn ngập hương vị phố phường.

Chỉ là Dịch Thu Bạch căn bản không cảm giác được hơi thở của cuộc sống.

Bởi vì tất cả những “người” đó đều làm bằng giấy – chất giấy chuyên dùng để mai táng, nhà giấy, xe giấy, ngựa giấy…

Miệng người giấy không ngừng nói chuyện, toàn bộ thị trấn đều là những tiếng động sột soạt.

Âm thanh ồn ào đó khiến Dịch Thu Bạch sinh ra cảm giác sai lầm, như thể hắn đang ở trong một tang lễ lớn.

Cao Dã đứng phía trước lạnh lùng liếc hắn một cái.

Nội tâm Dịch Thu Bạch rõ ràng khiếp sợ không thôi, nhưng trên mặt vẫn giả bộ bình tĩnh từng trải.

Gã nhịn không được oán thầm trong lòng:

Giả đi, giả tiếp cho ông mày xem!

Hết chương 2

—Kidoisme: Lần đầu gặp vợ, tôi để vợ lại cho quái vật còn mình chạy trước – Hảo chồng ha anh Cao :))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play