Trước tình cảnh này, Ma long cảm thán: “Chúng ta một kẻ dị tộc, một kẻ ngoại lai, sự tồn tại của cả hai đều không được người đời công nhận, giờ đây lại vì bọn chúng mà tự giết lẫn nhau. Nói thật, nhóc con, ta rất thích ngươi, đáng tiếc thay, nếu vậy, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Văn Đường cười nói: “Cảm ơn sự yêu thích của ngươi, như vậy, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Một đạo hắc quang cùng một đạo kim quang đồng thời ánh lên, bên tối bên sáng, ranh giới rõ ràng.
Căn cứ theo cường độ ánh sáng, hắc quang đã áp chế kim quang một bậc.
Xem đến đây, còn chưa khai chiến đã thấy hồi kết của Văn Đường, nhưng cậu vẫn chưa bỏ cuộc nhanh như vậy, ngay khi hai đạo ánh sáng sắp va vào nhau, Văn Đường tạm thời thay đổi chủ ý, tránh đi mũi nhọn, phân tán kim quang trong tay mình, hóa bản thân thành một chùm kim quang, tất cả bắn về phía Ma long.
Hắc quang đánh vào khoảng không, ngay khi Ma long còn sững sờ há hốc miệng, vô số đạo kim quang theo đó chui vào.
Tất cả những hành động ấy phát sinh chỉ trong một chốc ngắn ngủi, những người trên mặt đất không thấy được tình huống cụ thể một cách rõ ràng, đều nghĩ rằng Văn Đường bị Ma long ăn mất.
Hy vọng vừa dấy lên trong mắt họ phút chốc bị dập tắt. Ma long đã mạnh đến vậy rồi ư? Ngay cả truyền thừa giả của đại năng cũng không thể chịu được dù chỉ một chiêu? Sớm biết như vậy, bọn họ đã không cố sức giữ lại tiểu huynh đệ kia, là họ đã hại cậu rồi.
Hàng nghìn người tỏ ra chán nản vô cùng, nhưng cũng vô ích.
Quy Sơn tông chủ nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn.
Điều mọi người không biết là, Văn Đường chẳng những không bị ăn, mà lại có một ý tưởng vô cùng lớn mật, cậu muốn thanh lọc Ma long, biến Ma long thành Thần long.
Do thành kiến của người đời nên hiện tại mới có tình cảnh Ma long khát máu đến vậy, lỗi không ở Ma long, dù nó cường đại hay nhỏ yếu, cũng không phải cái cớ để con người tùy ý khi dễ nó.
Nếu không phải Văn Đường cảm nhận được Ma long vẫn còn lưu lại một chút quyến luyến với thế giới này, Văn Đường cũng đã không nghĩ đến việc cưỡng chế thanh lọc Ma long.
Bất kể phe nào bị diệt, cậu đều không đành lòng.
Cho dù cậu có thể nhận lấy kết cục thất bại, cậu vẫn muốn thử dù chỉ một lần.
Đột nhiên, Ma long rú lên một tiếng gầm dữ dội, như thể đang cực kỳ đau đớn, thân rồng lật qua lật lại, trên người tỏa ra một luồng ma khí dày đặc không thể nhìn thấu đang từng chút một nhạt đi theo tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Ma long đây là bị sao vậy?”
Nghe được giọng điệu kinh ngạc của mọi người, Quy Sơn tông chủ mở mắt nhìn về phía bầu trời, hắn cũng muốn biết tình huống khó hiểu lúc này đến cùng là do đâu.
Những đạo kim quang nhận được thần thức của Văn Đường: Không đủ, không đủ, thiếu chút nữa thôi.
Mắt thấy ma khí từng chút một được thanh lọc, chỉ còn lại ma khí ở đầu rồng, thì đột nhiên dừng lại.
Văn Đường vẫn cắn răng kiên trì.
“Cậu ta muốn thanh lọc Ma long!” Quy Sơn tông chủ cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng hắn cũng hữu tâm vô lực. Pháp lực của bọn họ đã bị đánh tan, ngay cả đứng dậy cũng khó, nói chi là truyền pháp lực từ xa.
“Thanh lọc Ma long ư?”
Tất cả mọi người đều không thể tin vào mắt mình. Trước kia họ chưa từng nghĩ tới việc cùng Ma long chung sống hòa bình, bọn họ chỉ nghĩ đến việc tiêu diệt Ma long.
Ma long nói rất đúng, “Không cùng tộc ta, ắt có lòng khác”. Ma long trước mắt là do chính tay họ tạo thành, không trách nó được.
Mọi người một mặt xem lại bản thân, một mặt sôi nổi cổ vũ Văn Đường, “Tiểu huynh đệ, đừng từ bỏ!”
“Ngàn vạn lần không được từ bỏ, một chút nữa thôi!”
Đúng vậy! Chỉ một chút nữa thôi!
Vì Ma long, vì tất cả mọi người trên thế giới, nhất định không được từ bỏ!
Văn Đường đang liều mạng chiến đấu chợt lóe linh quang, cậu nhớ tới câu thiên địa đều có quy luật riêng của Ma long.
Cậu đến nơi này, có lẽ cũng không giống như lời Ma long nói, là để chứng kiến thế giới này đã từng tồn tại, mà cậu chính là đường sinh cơ thiên địa để lại cho thế giới này!
Đã nghĩ thông suốt, Văn Đường dốc hết sức lực, gom lại tất cả những kim quang còn sót đã tiêu tán ra ngoài một lần nữa, cùng thiên địa đàm phán: “Lấy thiên địa làm vật dẫn, mượn vạn vật chi linh, xin hãy giúp ta một tay!”
Mỗi một phút một giây chờ đợi với Văn Đường đều trở nên dài dằng dặc.
Chính cậu cũng không biết cậu có thể thành công hay không.
Cậu đang đánh cược, đánh cược thiên địa không muốn nhìn thấy thế giới này bị phá hủy.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng rất nhiều người chỉ vào bốn phía kinh ngạc nói: “Đây là cái gì?”
Tông chủ Quy Sơn: “Đó là linh lực!”
“Linh lực? Lẽ nào là linh lực mà trên sách cổ nói chỉ có đại năng thời thượng cổ mới có thể sử dụng được ư?”
“Linh lực nhiều đến thế lấy từ đâu vậy?”
“Là nhờ hoa cỏ cây cối chim bay cá lặn côn trùng mà có.”
Pháp lực đã gần như khô cạn của Văn Đường phút chốc dồi dào trở lại, cả người tràn đầy linh lực, thậm chí còn có xu thế cuồn cuộn không ngừng.
Cảm ứng được hồi đáp của vạn vật trong thiên địa, Văn Đường hưng phấn không thôi, vậy là cậu thành công rồi?
Văn Đường không chút kéo dài thời gian, lại khởi động pháp thuật.
Mọi người kích động nói: “Mau nhìn kìa, ma khí trên người Ma long lại bắt đầu tiêu tan, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh!”
Khác với pháp lực đại năng trước đó Văn Đường đã dùng, đây là linh lực do chính vạn vật trong thiên địa sinh ra mà Ma long thân thuộc, dần dà, nó ngừng phản kháng, không giãy dụa nữa, thỏa sức mà gột rửa, nhận lấy lễ rửa tội từ thiên địa.
Cuối cùng, ma khí trên người Ma long hoàn toàn biến mất, những nơi đã được Văn Đường thanh lọc qua cũng được vạn vật chi linh thanh lọc lại một lần.
Thế là Ma long lột xác thành Thần long, quanh thân tỏa ra kim quang chói mắt không gì sánh được, ánh sáng vươn xa ngàn dặm.
Dưới sự chứng kiến của vạn vật trong thiên địa, của người đời, Thần long chính thức tái xuất!
Cùng lúc đó, pháp lực của mọi người lúc này cũng đã quay về, họ cao hứng mà khoa tay múa chân, vô cùng thích chí, nhưng cũng không quên lo lắng hỏi han: “Tiểu huynh đệ kia đâu rồi?”
“Phải đấy, tiểu huynh đệ kia đâu rồi?”
Thần long được vô vàn hạt kim quang vây lấy hé miệng, Văn Đường bay ra, đứng trên bàn tay to lớn của Thần long.
Thần long nhìn Văn Đường nhỏ tí trong lòng bàn tay mình, cười nói: “Ta thua, thua tâm phục khẩu phục!”
Văn Đường cười gãi gãi đầu: “Cũng không phải ta đánh bại ngươi, ta chỉ lợi dụng cơ hội, mượn vạn vật chi linh.”
Biết nhóc con này đang cho nó mặt mũi, trong lòng Thần long mềm mại hẳn, nhẹ nhàng đặt Văn Đường xuống đám đông, cho cậu nhận lấy khích lệ của mọi người.
Mọi người vây quanh Văn Đường, ngươi góp một câu ta góp một câu mà ca ngợi cậu bằng đủ loại từ ngữ hoa mỹ, làm Văn Đường không thể không xấu hổ, hai má lẫn hai tai đều đỏ rực.
Tông chủ Quy Sơn đến gần Văn Đường, trong mắt đầy ý cười, “Cảm ơn! Cũng rất xin lỗi!”
Văn Đường không quên trước đó là hắn đã đưa cậu đến nơi an toàn, “Cũng cảm ơn ngươi đã ra tay cứu giúp.”
Tông chủ Quy Sơn nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu Văn Đường.
Sau đó lại có càng nhiều người đến nói lời cảm ơn, tông chủ Quy Sơn cũng bị đám đông chen đi mất.
Mọi người quá mức nhiệt tình, Văn Đường không quen chút nào. Thậm chí còn có không ít người bảo muốn cho cậu một đống pháp bảo, Văn Đường đành từ chối khéo từng người một.
Không phải cậu không muốn, mà cậu thấy cậu cũng chỉ làm việc cậu có thể làm, công lao lần này không chỉ ở cậu, mà còn là công của vị ẩn sĩ đại năng cùng vạn vật trong thiên địa. Nếu không có được truyền thừa của vị ẩn sĩ đại năng đó, nếu không có vạn vật trong thiên địa giúp sức một tay, một người phàm như cậu có làm thế nào cũng không thể xoay chuyển tất thảy. Những pháp bảo này, cậu mà nhận thì sẽ thấy hổ thẹn.
“Phải rồi!” Văn Đường vỗ gáy.
Mọi người không hiểu gì cả nhìn Văn Đường.
Văn Đường lấy đại năng truyền thừa một lần nữa phân thành vô số đạo kim quang thật nhỏ, không thể chuyển cho người khác, vậy tặng cho vạn vật trong thiên địa đi, “Có mượn thì có trả, cảm ơn các ngươi!”
Kim quang từng chút từng chút một được nhận lấy, bay về những phương hướng khác nhau, hoa cỏ cây cối chim bay cá lặn côn trùng gần xa như đại hạn chờ mưa mà hấp thụ.
“Cảm ơn các ngươi!” Văn Đường đưa tay lên tạo thành loa, lần nữa lớn tiếng nói lời cảm ơn.
Thần long thấy vậy, chợt hiểu ra rất nhiều.
Thần long bay thẳng lên không trung, rải kim quang đầy trời tặng cho vạn vật trong thiên địa. Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo(*)!
Giải thích:
Tất cả bừng lên sức sống, vạn vật thiên địa như được rửa ráy, tỏa sáng lấp lánh.
Khi Văn Đường và mọi người đang thưởng thức cảnh tượng ấy, bỗng xuất hiện một nhân ảnh trên không trung, trên người tỏa ra ánh hào quang đầy màu sắc.
Mọi người thấy được đều há hốc miệng, “Ta không nhìn nhầm đi, đây là… Đây là thất sắc quang chỉ có tiên nhân mới có được trong truyền thuyết!”
“Đúng là thất sắc quang!”
Thành tiên, là ước mơ mà tu sĩ bọn họ đều tha thiết muốn có.
Thần long cũng sửng sốt, chợt nhận ra người này, cười giải thích nói: “Y là vị ẩn sĩ đại năng của một ngàn năm trước, đã tu thành chính quả, đắc đạo thành tiên.”
Mọi người cả kinh nói: “Cái gì? Chẳng phải y đã ngã xuống từ một ngàn năm trước rồi sao?”
Sau khi trở thành Thần long, nó đã hiểu được rất nhiều chuyện trước kia không biết. Thần long chậm rãi nói: “Một ngàn năm trước, hắn bỏ qua cơ hội phi thăng thành tiên, lựa chọn đi cứu vớt thế gian. Tuy rằng đã ngã xuống nhưng công đức vẫn được quy tắc thiên địa ghi chép lại, cho hắn được Phượng hoàng Niết bàn, hóa thành tiên. Đây chỉ là hư ảnh của y ở thế giới này, chỉ khi chính mắt y nhìn thấy ta đã lột xác thành Thần long, buông bỏ ý định hủy diệt thế giới, y mới có thể yên lòng.”
Mọi người nghe xong không khỏi kính nể vô cùng, không hẹn mà cùng hướng về hư ảnh vị tiên nhân chắp tay hành lễ, muốn thể hiện phần nào sự tôn kính của mình.
Văn Đường cũng ở trong đoàn người, trong lòng ngập tràn cảm kích.
Hư ảnh của tiên nhân gật đầu với mọi người, rồi lại quay sang phía Thần long gật nhẹ chào hỏi.
Thần long đáp lễ.
Trước khi bay về trời, hư ảnh nhìn thoáng qua Văn Đường.
Văn Đường dụi dụi mắt, hình như hư ảnh đã mỉm cười với cậu.
Đêm đó, khắp chốn mừng vui, mừng thế giới của họ thoát khỏi nguy cơ bị hủy diệt, mừng vì Ma long đã biến mất, lại có được sự bảo hộ của Thần long, mừng thiên hạ từ nay thái bình!
Không hổ là nhân vật chính của thịnh yến lần này, Văn Đường không tránh được bị mời rất nhiều rượu ngon rượu quý, lấy cớ đi vệ sinh mới có thể chạy thoát, tình cờ gặp Thần long đang nhàn nhã lượn quanh đỉnh núi mà thưởng thức ánh trăng, bèn hỏi nó có thể đưa cậu trở về hay không.
Thần long biết Văn Đường vẫn muốn quay về, nhưng không ngờ cậu lại muốn về sớm đến thế, “Sao không chơi thêm mấy ngày rồi đi?”
Văn Đường lắc đầu, ngốc ở đây thêm một ngày, thì cậu sẽ càng nhớ nơi này thêm một chút, cứ vậy trái tim luôn hướng về nhà của cậu sẽ lung lay.
Cậu vốn không phải người của thế giới này, không thuộc về nơi này, tốt hơn hết nên nhanh chóng rời đi, nhân lúc cảm tình với mọi người còn chưa sâu đậm.
Thần long thở dài một hơi, tuy không nỡ, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của cậu, “Được rồi! Sau khi trở về, đừng để người khác khi dễ ngươi.”
“Ừ” Văn Đường gật gật đầu.
Sau một khoảng thời gian đủ để uống một chén trà nhỏ, đối mặt Thần long vẫn luôn chậm chạp không nhúc nhích, Văn Đường chớp chớp mắt, băn khoăn thốt lên một câu nghi vấn: “Hửm?”
Thần long có chút xấu hổ nói: “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Văn Đường kinh ngạc vài giây, rồi nhoẻn miệng cười, mở rộng hai tay, “Có thể ôm ngươi một chút không?”
Ôm ta ư? Thần long đột nhiên ngẩng đầu lên, chưa nói có được hay không.
Văn Đường kiên nhẫn đứng chờ.
Sau một chốc, Thần long thu nhỏ người lại, bay đến trước mặt Văn Đường.
Văn Đường ôm lấy Thần long, như ôm em bé mà vỗ về nói “Đừng quá nhớ ta.”
Thần long ngạo kiều đáp lại một câu: “Ai thèm nhớ ngươi chứ.”
Văn Đường ôm ghì lấy Thần long, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nhớ ngươi.”
Thần long không muốn thừa nhận nó đang cảm động đâu.
Ai ngờ, Văn Đường lại tiếp tục lẩm bẩm: “Lớn vậy rồi còn chưa thấy Thần long, chuyến đi này quả thực không lỗ mà! Nếu được chụp tấm hình kỷ niệm thì tốt rồi.” Nói xong, Văn Đường tách ra khỏi Thần long, hỏi: “Thần long, thương lượng tí được không? Có thể chụp chung tấm ảnh không?”
Thật lâu sau, Thần long mới nặn ra một câu: “… Mau cút đi.”
Nỗi buồn chia ly tan đi không ít sau câu đùa của Văn Đường.
Một đạo kim quang đánh vào người Văn Đường, ngay lúc Văn Đường sắp trở về, Thần long không nhịn được lại dặn dò: “Đừng để người khác khi dễ ngươi.”
“Ừ.” Văn Đường gật đầu thật mạnh, lại nhìn Thần long thật kỹ, “Chăm sóc bản thân, chăm sóc cả thế giới này.”
Kim quang lóe lên, Văn Đường hàng thật đã trở lại, hai người lần lượt trở về bản thể.
Mà Văn Đường nào biết, sau khi cậu ra ngoài, tông chủ Quy Sơn vẫn luôn ở sau lưng cậu, lẳng lặng nhìn cậu.