17.

Cuối cùng, tôi đã mua lại toàn bộ ekip bộ phim này với giá thấp nhất chỉ có bảy con số.

Coi như là đang đầu tư đi, để biên kịch sửa lại kịch bản một chút, miễn đừng quay nó thành một trò cười khiến cho ngành này mất mặt là được.

Chủ yếu là muốn gây sức ép cho Lục Sơ Uyển thêm mấy ngày, để cậu ta biết thế nào là xã hội hiểm ác.

Hà Dục Chu dường như rất coi trọng việc này, nói có một đống giấy tờ thủ tục cần làm, bảo tôi ủy thác cho luật sư, anh ấy sẽ theo sát.

Tôi cũng không nghĩ nhiều.

Lục Sơ Uyển cũng đã phát giác chuyện này, nhưng cậu ta đền không nổi tiền hủy bỏ hợp đồng, bị công ty môi giới ép phải tiếp tục quay, hết kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh cũng không đi học.

Chắc cậu ta hận tôi đến mức cắn răng muốn hỏng răng luôn rồi.

Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, thái độ của các bạn trong lớp đối với tôi không nói là quá tốt, nhưng sự thay đổi rất rõ ràng.

Trong buổi họp lớp bỏ phiếu chọn lớp trưởng, số phiếu của tôi và một bạn nam sinh ngang nhau, dưới sự chứng kiến của cả lớp, hai chúng tôi mỗi người trả lời nửa bài chuyên ngành, ai đạt điểm cao hơn sẽ thắng.

Tôi thấp hơn 0.5 điểm, được đề cử làm ủy viên.

Lúc mới nhập học, tôi nhớ bọn họ đã hô hào muốn đại minh tinh Lục Sơ Uyển làm lớp trưởng, chạy theo đám đông mà không suy nghĩ.

Tôi cũng chẳng yêu cầu các bạn trong lớp nhiệt tình và hữu ái như vậy, chỉ cần mối quan hệ của mọi người công bằng và lành mạnh như hôm nay là đủ.

Cũng từng có một vài bạn tò mò về thân phận của tôi, nhưng vì đa số mọi người đều không thảo luận đến nữa, nên chủ đề này dần dần đi vào quên lãng.

Mọi thứ trở lại yên bình.

Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Lục Sơ Uyển không có quay lại đi học.

Phía bên Hà Dục Chu dùng các mối quan hệ động tay động chân một chút, khiến cho cậu ta gặp rất nhiều phiền phức trong sự nghiệp, nghe nói ba mẹ cậu ta phải ra mặt tìm đến truyền thông rồi.

Ba mẹ cậu ta là giáo sư nổi danh trong giới học thuật, cuối cùng họ cũng đã lấy lại cho cậu ta được chút danh tiếng và nhận cho cậu ta một chân trong một gameshow tìm kiếm tài năng, đây được coi là lần debut chính thức của cậu ta.

Tuy nhiên, vì cậu ta book báo quá nhiều, nên thỉnh thoảng các bạn trong lớp nhắc lại chuyện này vẫn rất gato vì cậu ta được làm đại minh tinh, cảm thấy debut tốt, kiếm tiền tốt.

Có vài lần Lục Sơ Uyển chia sẻ trong nhóm lớp về quảng cáo báo danh cho cuộc thi tìm kiếm tài năng, bọn họ bị dụ dỗ, trong lòng có chút lay động.

Lí Kiến Vĩ cũng hỏi tôi có muốn tham gia gameshow tìm kiếm tài năng không, dù sao cũng chỉ là ‘hạt ngô nhỏ’ trong ‘đĩa gỏi lớn’ đối với người mới, anh ấy cảm thấy tôi có thể hot.

Tôi lại nói với anh ấy chuyện tôi muốn rút khỏi showbiz, khiến anh ấy chán nản rất lâu.

Thế nhưng, đáng nhẽ tôi cũng không muốn bước chân vào showbiz.

Chỉ một clip chơi kèn kazoo trở nên hot, vì chọc tức Lục Sơ Uyển mà thôi, tôi tham gia tìm kiếm tài năng gì đó làm gì.

Không ngờ ngày hôm sau, Lục Sơ Uyển đã lên hot search, cậu ta công khai gửi chiến thư cho tôi trên weibo, muốn battle với tôi trong cuộc thi tài năng.

18.

Cậu ta lên hot search nhờ lượng truy cập tự nhiên, Lí Kiến Vĩ phải làm một vài công tác mới kéo được hot search đó xuống, lượng người xem không nhiều, chuyện vẫn chưa bị làm lớn, nhưng cũng khá kích thích tôi.

Có điều, ngày ghi hình thử giọng lại là ngày thi vấn đáp CET*.

{*CET: College English Test: là kỳ thi tiếng Anh của Trung Quốc dành cho sinh viên đại học và sau đại học. Kỳ thi gồm hai hệ là CET4(4 cấp độ) và CET6(6 cấp độ).}

Mặc dù tôi mới năm nhất Đại học, nhưng điểm trúng tuyển tiếng Anh của tôi đã vượt qua tiêu chuẩn của trường, nên tôi có thể tham gia kỳ thi CET.

Đại đa số các bạn trong lớp đều có thể tham gia thi.

Lục Sơ Uyển đang ép tôi không tham gia kỳ thi sao? Chỉ có kẻ ngốc mới bị cậu ta dụ! Tôi chắc chắn là sẽ tham gia kỳ thi CET rồi, nhưng một vài người trong lớp đang dao động, muốn đăng ký vòng thử giọng đầu tiên.

Tôi thật sự lo sợ rằng giá trị quan của bọn họ sẽ bị bóp méo, tạo nhiệt độ cho chương trình tìm kiếm tài năng gì đó.

Giải quán quân được các công ty lớn trong nội bộ sắp đặt, người nghiệp dư làm gì có cơ hội.

Mọi người đều là đồng trang lứa, tôi cảm thấy chỉ thuyết phục vô ích, vì thế, vào ngày cuối cùng của thời hạn đăng ký, tôi nhờ Lí Kiến Vĩ tạo một hot search: 【Tống Y Nhiên tuyên bố rút khỏi giới giải trí. 】.

Tôi cũng chẳng có tiếng tăm gì, đa số mọi người đều cảm thấy không hiểu kiểu gì, nhưng các bạn học đó của tôi chắc chắn xem được tin này rồi.

Tôi nói rõ lí do trong hot search: Tôi đã có kế hoạch cho tương lai, sẽ không mù quáng đi theo số đông, kỳ thi CET đương nhiên quan trọng hơn việc tham gia chương trình tìm kiếm tài năng đó. Hy vọng những người nhìn thấy tin này sẽ cảm động.

Về phần Lục Sơ Uyển, cậu ta tưởng rằng mình đã thắng rồi, chọc tôi tức đến mức rút khỏi showbiz, cảm thấy tự mãn.

Tôi trực tiếp tung ra bản gốc bộ phim cậu ta từng đóng, khiến cho anti-fan của nguyên tác tràn vào chế giễu cậu ta, khiến cho cậu ta như đang vướng phải scandal mà xuất hiện trên hot search suốt cả đêm. Ngày hôm sau đi đường gặp người khác đều phải cúi đầu mà đi.

Chắc là tâm thái cậu ta sắp nổ tung rồi phải không? Tôi khiến cho cậu ta “chet” chỉ trong vài phút, cậu ta tốt nhất sau này đừng có chọc vào tôi nữa!

Tôi đang tràn đầy hào hứng thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Lí Tấn Nham: 「Đám người nhà của bạn trai em đúng là ăn thịt không chịu nhả xương! Vốn là thanh tra thuế, thế mà lại tra ra cả án mạng luôn rồi, bọn họ điên rồi sao? Sau này em gả vào Hà gia phải cẩn thận chút, trong gia đình này ngoại trừ Hà Dục Chu ra thì chẳng có ai là người tốt cả!」

???

Chuyện này là sao? Liên quan gì đến tôi? Tôi rep tin nhắn anh ta:「Em tuyệt giao với Hà Dục Chu từ tám đời nào rồi.」

Lí Tấn Nham trả lời tôi bằng một chuỗi dấu chấm hỏi:「 Không phải mẹ em nói là muốn anh ta lấy cả gia sản của Hà gia ra làm sính lễ để cưới em sao? Tên tiểu tử đó nuốt lời rồi???」

19.

Lí Tấn Nham đi học muộn vài năm, sau đó nhập ngũ, kết hôn đều ở trước mặt tôi, vợ anh ấy là họ hàng của mẹ tôi, vì thế hai nhà thường xuyên qua lại với nhau.

Thông tin từ anh ấy rất đáng tin. Nhưng chuyện sính lễ là sao chứ? Sao tôi lại không biết chuyện này?

Lí Tấn Nham lập tức thu hồi tin nhắn, nhưng đã bị tôi nhìn thấy rồi.

Trong lòng tôi hơi hoảng loạn, đang muốn gọi video cho mẹ tôi thì weibo hiện lên thông báo hot search mới

【Chuỗi cung ứng toàn cầu của tập đoàn Thâm Hải Tái Tư ngừng hoạt động, tân nhiệm CEO Hà Dục Chu rút lui.】

???

Giây trước còn là tên tra nam vô tâm, giây sau đã tán gia bại sản và bị đuổi ra khỏi nhà rồi?

Hà Dục Chu đang làm cái quái gì vậy?

Tôi gọi cho anh ta mấy cuộc điện thoại đều không có ai bắt máy, cả trợ lý của anh ta cũng không liên hệ được.

Tôi chợt nhớ tới tấm thẻ ngân hàng có siêu nhiều tiền anh ta từng cho tôi, vì thế cầm tấm thẻ vội vàng chạy xuống lầu, không ngờ lại gặp được Hà Dục Chu ở dưới lầu.

Anh ta đang dựa vào chiếc SUV cũ, lọt vào tầm mắt tôi là đôi giày thể thao màu trắng rất sạch sẽ, một đôi chân dài mặc chiếc quần jeans màu xanh nước biển, tay áo sơ mi màu trắng xăn đến nửa cánh tay, một hàng nút áo sáng bóng được cài chỉnh tề, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Mái tóc đen hơi dài che đi ý cười trong ánh mắt, nhìn thẳng vào tôi.

“Lên xe không? Dù sao cũng là cuối tuần, anh đưa em đi chơi.”

Tôi ôm một bụng đầy nghi vấn, lao tới đặt thẻ vào tay anh ta.

“Đã nói là của em nên cho em cơ mà. Muốn trả lại anh? Vậy lên xe, đi nghỉ mát giải sầu với anh.”

“Hà Dục Chu, tôi không biết nên mắng anh hay là..........tiền anh cầm đi đi, đừng có đến kể khổ với tôi.”

Hà Dục Chu không nói gì, nhảy lên xe ngồi rồi vỗ vỗ vào ghế phụ.

Tôi do dự một chút, vẫn là đi theo anh ta. Tôi sợ anh ta nghĩ quẩn, sẽ nhảy sông tự sát. Tôi không muốn nhặt xác cho anh ta đâu.

Trên đường đi, tôi hung dữ hỏi anh ta: “Có phải anh đã nói gì với mẹ tôi không? Sính lễ gì đó, rồi còn lừa cả nhà tôi?”

Hà Dục Chu chậm rãi lái xe đến hướng một ngôi làng nghỉ mát, cười nói: “Không biết.”

Im lặng một lúc lâu, đột nhiên anh ta nói: “Anh chỉ muốn cho em những thứ tốt nhất trên thế gian này. Những thứ bẩn thỉu và hôi hám kia anh sẽ tự tay làm sạch trước khi tặng cho em. Anh muốn cho em tất cả, cả đời này anh sẽ ỷ lại vào em.”

Tôi nghe thế nào cũng đều cảm thấy mấy lời này không đúng lắm.

Nhìn tấm thẻ ngân hàng chứa số tiền kếch xù trong tay, tôi có một ý nghĩ táo bạo, tôi lấy điện thoại ra lặng lẽ gửi cho luật sư một tin nhắn. Là vị luật sư đã làm thủ tục mua lại ekip làm phim lúc trước.

Tín hiệu ở làng nghỉ mát không được tốt, luật sư gọi cho tôi một cuộc điện thoại nhưng âm thanh cứ bị chập chờn, tôi chỉ nhớ câu nói cuối cùng của luật sư: Tất cả những thứ mà anh ta có được ở Hà gia đều đã đứng tên cô từ lâu rồi.

20.

Hà Dục Chu đỗ xe, khóa cửa xe rồi quay người lại nghiêm túc nhìn tôi nói:

“Thực ra anh không hề muốn tranh giành. Trước khi mẹ anh qua đời, bà ấy đều chỉ nghĩ đến di sản, quyền thế và những thứ xa vời. Nhưng anh không như vậy, anh chỉ nghĩ đến một mình em, em nằm trong tầm với của anh, anh còn tranh đoạt làm gì.”

“Nhưng anh không đủ mạnh mẽ, vì thế từ nhỏ đến lớn ai cũng có thể vứt bỏ anh. Anh muốn dùng tất cả những thứ tốt đẹp nhất dỗ em vui vẻ, như vậy thì em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh nữa.”

“Cho anh một cơ hội nữa nhé, để anh được bắt đầu lại?”

Tôi và anh ta đã ngồi yên lặng rất lâu, trong lòng tràn ngập sự khó chịu, là một cảm giác chua chát không nói nên lời.

“Anh nói như vậy khiến cho tôi cảm thấy những năm tháng tôi thích anh trước đây thật giống một con ngốc, hành động của anh khiến tôi thở không nổi, cho tôi thêm chút thời gian đi.”

Mí mắt Hà Dục Chu cụp xuống lộ ra nụ cười khổ, chậm rãi mở khóa cửa xe.

Tôi giữ lại thẻ ngân hàng, xuống xe bước đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại.

Chưa đầy nửa tiếng sau, Lí Hoan Hoan hỏi tôi đang ở đâu, tôi gửi lại định vị qua cho cậu ấy.

Lí Hoan Hoan lập tức nhắn lại: 「Vậy là tốt rồi. Mình nghe nói cậu sắp thôi học, tình hình trong nhà cậu vẫn ổn chứ? Sáng nay Lục Sơ Uyển bất ngờ được mời đến buổi diễn thuyết làm tân sinh viên ưu tú, cường điệu nói sinh viên đại học nên độc lập tự chủ, giống như cậu ta vừa học vừa làm, không dựa vào người nhà mới là xuất sắc. Mình cảm thấy đó là là ngụy biện, cậu ta rõ ràng đang thể hiện. Cậu ta vu tội cho cậu dựa vào gia thế mà hoành hành trong trường, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện nên cậu không học tiếp được nữa..............Vậy là, cậu gặp phải khó khăn gì rồi, bọn mình đều sẵn sàng giúp đỡ cậu??? 」

Lục Sơ Uyển hồ đồ rồi sao? Ai cho cậu ta cái gan nói năng bậy bạ như vậy?

Tôi lạch cạch liên tục gõ chữ, tín hiệu ở làng nghỉ mát càng lúc càng yếu, không biết gửi được mấy tin nhắn. Ngôn Tình Cổ Đại

Tôi chỉ đành hẹn chuyến xe đặc biệt đi về sớm nhất cho ngày hôm sau, không ngờ mới hơn sáu giờ sáng hôm sau đã có người đến gõ cửa sổ.

Lí Hoan Hoan cùng với tám chín bạn học đứng ngoài cửa sổ, vẫy tay với tôi.

“Những bạn còn ở lại địa phương này mình đều gọi đến rồi, cậu đừng sợ, có bọn mình ở đây cậu sẽ không phải thôi học đâu!”

Lí Hoan Hoan lấy từ trong túi ra một cục gì đó nặng trịch, nói: “Còn cái này cậu có nhớ không? 10 vạn tệ lúc đầu bọn mình đem đến rồi.”

Ngay sau đó, tôi thấy bọn họ mỗi người lấy từ trong ba lô ra một xấp tiền, xếp gọn gàng đặt vào trong phòng tôi.

“Tiền mặt bọn mình sợ làm mất nên mỗi người mang một ít, cậu đếm lại đi, 10 vạn tệ không thiếu một đồng. Coi như là trong nhà xảy ra chuyện, số tiền này có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.”

21.

Trong phút chốc tôi không biết nên nói gì, vành mắt hơi đỏ lên.

Lớp trưởng chống nạnh nói với tôi: “Cậu đừng khóc, không biết Lục Sơ Uyển có gì đáng để khoe khoang. Chúng ta đường đường là sinh viên chính thức của trường 985, tam quan đứng đắn, sẽ không bị một con người giả tạo chuyên đổi trắng thay đen như cậu ta tẩy não nữa. Sau này cậu cứ thoải mái đến lớp học, để xem ai trong lớp dám bắt nạt cậu?”

Tôi nín khóc, mỉm cười liên tục gật đầu rồi nói với bọn họ tình hình thực tế, khiến bọn họ kinh ngạc đến mức cười không ngậm được miệng.

Sau này tôi mới biết được, là gia đình của Lục Sơ Uyển đã gây một vài áp lực cho nhà trường, cố ý truyền tin đồn nhảm như vậy, lãnh đạo trường không dám đắc tội bên nào cả, trực tiếp giả câm giả điếc xem hai bên ngầm đấu đá.

Tôi cũng không trách bọn họ, chỉ gửi về nhà một tin nhắn, kể từ hôm này, bất kỳ ai trong ngành dám sử dụng Lục Sơ Uyển chính là đang đối đầu với công ty giải trí Dật Thiên.

Tôi không ngại dùng mọi thủ đoạn để hất đổ chén cơm của cậu ta.

Chiếc “bánh kem” showbiz này, Lục Sơ Uyển cậu đừng hòng “liếm” dù chỉ một miếng!

Sau ngày hôm đó, Hà Dục Chu không còn quấy rầy tôi nữa, chúng tôi chỉ xuất hiện cùng lúc trong tin tức, cách một hai tháng mới có một tiêu đề kinh tế: 【Một số quản lí cấp cao của tập đoàn Thâm Hải Tái Tư bởi vì sao bị kết án? Liên tiếp đào sâu, quả thực là kinh thiên động địa, ăn thịt không nhả xương.】

Hà Dục Chu quả thực đã thay đổi, nếu anh ấy không ngụy trang thì sẽ không thể sống sót trong đám lão già kia được.

Những chuyện anh ấy phải đối mặt nhiều hơn so với tôi tưởng.

Cùng lúc với mỗi lần tin tức mới ra, số tiền gửi vào tài khoản do tôi đứng tên cũng càng ngày càng tăng lên, hỏi thăm luật sư tôi mới biết, món đồ mà lúc đó Hà Dục Chu đưa cho tôi gần như đã moi sạch cả cái tập đoàn.

Tôi muốn trả cho anh ta, nhưng thủ tục cực kỳ rắc rối, trợ lý của anh cũng luôn kiếm cớ để không xuất hiện.

Tôi chỉ có thể gọi tới gọi lui cho anh ta, lần này thật sự bị anh ta dính chặt lấy rồi.

Trái lại, không còn tin tức gì về Lục Sơ Uyển nữa, thỉnh thoảng tôi thấy cậu ta xuất hiện trong các buổi tọa đàm học thuật của ba cậu ta, thông cáo báo chí phát tràn lan trên Tiểu lục thư*, ngoại trừ vài người qua đường trượt tay nhấn like ra, không có ai thêm chút tương tác nào.

{*tiểu lục thư: là một mục nhỏ trong app wechat, vì giao diện giống tiểu hồng thư chỉ khác mỗi nút + đăng bài là màu xanh nên gọi là tiểu lục thư; có thể đăng bài như các mạng xã hội khác.}

Khi kỳ học sắp kết thúc, mọi người trong lớp đều bận rộn làm bài thi, duy chỉ có Lục Sơ Uyển, bởi vì nghỉ học quá nhiều nên đã bị hủy tư cách thi, đối mặt nguy cơ lưu ban.

Sau khi học kỳ kết thúc, tôi đến phòng in để giao bài. Lúc đi ngang qua văn phòng, tôi nghe thấy ba cậu ta đang cùng lãnh đạo trường nói chuyện, ngữ khí nghiêm túc: “Với thành tích của Sơ Uyển không thể miễn thi sao? Con bé từ nhỏ đến lớn được tôi dốc lòng dạy dỗ, trình độ so với các bạn cùng lớp đã cao hơn một bậc, tôi muốn xin cho con bé được miễn thi, trực tiếp lên năm hai học tập.”

???

Muốn đi cửa sau, cậu đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?

22.

Tôi còn chưa nghĩ xong nên xử lí Lục Sơ Uyển như thế nào mà, có người còn nhanh hơn tôi, vậy mà lại đem đoạn ghi âm ấy trực tiếp tố cáo lên bộ giáo dục.

Cứ thế làm lớn chuyện này.

Vốn là bộ giáo dục cử người điều tra chuyện sử dụng đặc quyền của Lục Sơ Uyển, không ngờ là họ còn đào ra được thông tin còn sốc hơn: Học tịch* của Lục Sơ Uyển có vấn đề lớn, điểm thi đại học của cậu ta có quan hệ mật thiết với người ba tốt của cậu ta.

{*học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.}

???

Chuyện này tôi xin thề, tôi không hệ động tay động chân vào một chút nào, cho dù nhà tôi có quyền thế cỡ nào chăng nữa cũng không dám làm giả điểm thi đại học.

Càng điều tra về sau sự việc càng trở nên quá đáng, nhà trường sợ phải chịu trách nhiệm, trực tiếp dán thông báo nói Lục Sơ Uyển không phải sinh viên được tuyển sinh chính thức. Học tịch cũng không có.

Vì nể mặt ba cậu ta mới để cậu ta làm sinh viên dự bị, không biết làm thế nào mà lại được chuyển thành sinh viên chính thức.

Thông báo vừa ra, nhà trường liền bị cư dân mạng cười nhạo vô tích sự, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, có chuyện cũng không tìm nhà trường, đều là một nhà Lục Sơ Uyển lợi dụng công việc để tư lợi.

Đến cả thủ tục thôi học Lục Sơ Uyển cũng không làm, trực tiếp bị nhà trường “đuổi” ra khỏi trường, cũng không kịp gặp mặt các bạn học lần cuối.

Trong kỳ nghỉ hè năm đó, tôi tổ chức tham quan giao lưu tại các trường nước ngoài, hai tháng sau tôi quay lại, Lục Sơ Uyển đã không còn xuất đầu lộ diện trong tầm mắt mọi người nữa.

Ngày đầu tiên của đại học năm hai, các bạn nữ trong lớp đồn rằng sẽ có một nghiên cứu sinh đặc biệt đẹp trai, tốt nghiệp trường đại học Bắc Đại đến dẫn dắt lớp.

Nhưng điều kiện sống không tốt lắm, vừa nhút nhát vừa dễ thương, quả thực là cô bé lọ lem phiên bản nam.

Đến ngày họp lớp đầu năm, tôi thấy Hà Dục Chu xách chiếc ba lô trị giá vài trăm tệ đi vào, lãnh đạm đứng trên bục giảng tự giới thiệu bản thân.

Các nữ sinh ở phía dưới khẽ hò hét.

Người dẫn lớp là anh ta???

Có người lấy hết can đảm hỏi Hà Dục Chu: “Anh dẫn lớp ơi, có thể thêm wechat không?”

Hà Dục Chu dừng một chút, cười rồi nói: “Tôi có bạn gái rồi. Nếu muốn kết bạn wechat thì hỏi Tống Y Nhiên thử xem em ấy có đồng ý hay không nhé.”

Ánh mắt của mọi người lập tức rơi trên người tôi, vừa hưng phấn vừa ngưỡng mộ.

Tôi vừa giận vừa cười, kéo anh ấy đi.

Một góc yên tĩnh vừa vặn có ánh nắng, Hà Dục Chu đứng dưới bóng cây loang lổ đưa tay về phía tôi, trong đôi đồng tử nhỏ bé phản chiếu hình dáng tôi: “Lần này đổi lại là anh theo đuổi em có được không? Em có rất nhiều thời gian để từ từ suy nghĩ, dù sao thì anh cũng dùng cả đời còn lại để chờ em đồng ý.”

Tôi cố ý quay đầu đi, ý cười trên môi làm thế nào cũng không kìm nổi nữa.

“............Tìm thời gian thích hợp lấy số di sản đó của anh đi đi, em không thèm!”

“Sau này kết hôn rồi hẵng giao cho em.”

“Sau đó, đi ăn cùng em, em muốn anh mời em ăn món đắt nhất.”

Vài tháng sau, vào một ngày đẹp trời, kuaiyin video đã lâu tôi không sử dụng hiện lên một thông báo, Lục Sơ Uyển phát livestream rồi.

Sau khi ba mẹ cậu ta bị điều tra, gia cảnh tụt dốc không phanh, cũng không tiếp tục thi đại học nữa mà trực tiếp ra biển chở hàng.

Điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt, filler* sắp tràn cả ra.

{*filler: từ gốc là玻尿酸:nghĩa là Hyaluronic Acid (HA), là thành phần chính của filler tạm thời, giống một dạng chất làm đầy trong thẩm mỹ.}

Trong live bày rực rỡ đủ loại vật dụng xinh xắn, cậu ta ra sức chào hàng, cổ họng sắp vỡ ra vì hét, mắt xem 55 người, lượng tiêu thụ là 0.

Chưa đầy nửa tiếng sau, phòng live bị sập, tài khoản của cậu ta bị khóa, lý do là: Nghệ sĩ vi phạm.

(Hoàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play