Hạ Ca vẫn còn nhớ kẻ bắt cóc đột nhiên xuất hiện hôm qua.
Nhưng vì chúng mặt mũi máu me be bét nên chỉ nhớ hình như chúng rất hận Phó Bạc Vọng, còn từng mắng phải để hắn trải nghiệm cảm giác đau đớn vì mất người yêu?
Cũng là đám người đó, hôm nay lại tới trộm bài tập.
Hôm qua cũng được hôm nay cũng được, đều là vì “hàng cấm”.
Hạ Ca nhịn không được nghĩ lệch đi, không phải số hàng cấm những người kia muốn cướp lại là bạn đời AI muốn trở thành người gì gì đó chứ?
Không không không, cái này khác xa chip dùng cho chó mèo mà…
Thấy sau khi nghe xong, biểu cảm Hạ Ca thay đổi xoành xoạch rồi chìm vào im lặng, Sở Việt nhìn cậu chằm chằm bỗng hừ một tiếng, châm chọc nói:
“Cậu ấm sợ rồi à? Hối hận chưa? Bây giờ trốn còn kịp, mau về nhà nấp đi, ai gọi cũng đừng ra, chắc cậu giỏi chuyện này nhất đấy nhỉ?”
Phó Bạc Vọng cũng chú ý tới chút cãi vã nho nhỏ bên này, nhưng hắn không nói gì, càng không định nhúng tay vào xô xát cỏn con đó.
Khi phát hiện Lâm Ngọc Âm bị đẩy vào thế khó, thậm chí hắn còn ác ý muốn xem thử cậu công tử yếu đuối có bị mắng khóc không.
Phó Bạc Vọng nghĩ vậy cũng không quá.
Nếu đổi lại là Lâm Ngọc Âm thật, đối diện với sự châm chọc mỉa mai như vậy, chỉ sợ bây giờ đã rưng rưng nước mắt ấm ức, trông như bị bắt nạt vậy, không chừng nói thêm hai câu nữa lại nổi máu thiếu gia, giơ chân chạy biến.
Chỉ có Trần Tiếu Niên mới biết đây không phải Lâm Ngọc Âm thật, ngay từ khi Hạ Ca xuất hiện, cậu ta đã nhận ra.
Thấy bạn mình không nhịn nổi cơn giận, Trần Tiếu Niên bỗng thấy thương hại.
Biểu cảm cậu ta phức tạp, ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn vào Hạ Ca, cậu lại như không có phản ứng gì.
Hạ Ca không chú ý tới tầm mắt mọi người đều đang đổ dồn vào mình, còn đang lơ lửng trên mây, đứng ngẩn ra.
Trốn?
Trong cái nhìn của cậu, có lẽ hôm nay sẽ có kẻ bắt cóc đến ăn trộm hoặc cướp đồ, không phải nguy hiểm gì quá lớn. Cho nên cậu sẽ không sợ, cũng không thể bỏ lại người khác để chạy trốn.
Hạ Ca đã từng sống cuộc sống bần cùng tới đáng thương, khiến cậu không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.
Cậu không nhớ cách cư xử giữa bạn bè, không rõ nên hóa giải mâu thuẫn với bạn học như thế nào, tình huống như vậy càng phức tạp đến mức khiến cậu thấy mờ mịt.
Cậu sinh viên tên Sở Việt đang tức giận à? Rốt cuộc là muốn cậu rời đi thật hay là không muốn? Hạ Ca không biết đáp án cho mấy câu hỏi này.
Dựa theo trình tự suy tính ra phản ứng của Lâm Ngọc Âm, chắc hẳn Sở Việt không vui thật chứ không phải chỉ đang nói đùa.
Vào những lúc khó xử như thế này chỉ cần nở một nụ cười đầy tự tin —— Hạ Ca dựa vào kế sách vạn năng ấy để xử lý 70% vấn đề trong cuộc sống.
Vì vậy Hạ Ca cũng làm như thế, nở nụ cười lễ phép hiền lành, thuận lời Sở Việt nói: “Có các cậu và thượng giáo ở đây, tôi sẽ không chạy trốn.”
Kết quả này khác với những gì Sở Việt muốn, không, quả thật là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu ta.
Sở Việt nghẹn một bụng lửa, Nhan Hiểu Phong cùng hóng kịch vui, Phó Bạc Vọng chờ thiếu gia yếu đuối bị chọc khóc đều hơi sửng sốt.
Một đấm của Sở Việt như nện vào nắm bông, khiến cậu ta bỗng nghi ngờ Lâm Ngọc Âm đang cố ý.
Mà khi cậu ta nhìn kỹ cậu lại không thấy chút dối trá gượng ép nào từ nụ cười mỉm kia, đôi mắt đen láy cũng rất trong suốt sạch sẽ.
Không hề có ấm ức, bi thương, giận dữ, không có gì cả.
Khiến người ta mắng chửi không đã chút nào.
Chẳng những không đã mà còn khiến cậu ta chợt sinh ra cảm giác tội lỗi vì đi ức hiếp người khác…
Đùa gì vậy!
Sở Việt bĩu môi, nghẹn ứ chuyển tầm mắt đi, hừ một tiếng không nói gì nữa, trong lòng càng thêm bực bội.
Bên cạnh, Nhan Hiểu Phong nhìn hai người, giơ tay vỗ vai Sở Việt như an ủi, biến ảo lấy một cục kẹo ra đưa cho cậu ta.
Sở Việt cúi đầu nhìn, khóe miệng co rút: “Cậu xem tôi là con nít bốn tuổi đấy à?”
Nhan Hiểu Phong chân thành nhìn cậu ta: “Đúng vậy.”
Không thèm che giấu luôn.
Sở Việt: “Tôi…”
Nhan Hiểu Phong làm bộ muốn cất đi: “Rốt cuộc có muốn hay không?”
Sở Việt: “… Có.”
Ánh mắt Hạ Ca quan sát hai người kia, vừa tò mò vừa ngưỡng mộ.
Cậu không nhịn được thầm nghĩ, nếu là bạn thân tới vậy, một trong số đó đến muộn, cho leo cây, làm người khác tức giận sẽ phải làm sao? Nếu cũng đưa kẹo ngon như vậy liệu có thể nguôi giận một chút không?
Nếu cậu cũng có kẹo, có đồ ăn vặt thì tốt rồi, không chừng lúc nãy đưa ra sẽ có tác dụng đấy?
Tốt quá.
Hạ Ca nhìn bọn họ, cảm thấy việc tức giận giữa người với người đều là chuyện rất thú vị.
Quả nhiên tận mắt chứng kiến không hề giống với xem phim đọc truyện.
Cậu sờ sờ túi áo, chỉ sờ thấy quả dại sáng nay hái được trong vườn hoa.
Tổng cộng hái được năm quả, chưa biết ngon hay không, ăn được hay không, cũng hoàn toàn không biết đưa cho ai.
Trần Tiếu Niên quan sát toàn bộ từng động tác biểu cảm của Hạ Ca, cậu ta há miệng, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.
Cậu ta đã sớm nghi ngờ người máy bình thường sao có thể có chức năng “vì để tự bảo vệ mình mà lừa dối loài người”, thậm chí từng tự vấn đây có phải là lập trình phản xạ sẵn hay không, nói không chừng người được bảo vệ không phải là “chính mình” mà là “chức năng thay thế Lâm Ngọc Âm”.
Nhưng người máy hiện tại không có lúc nào không chứng minh suy nghĩ kỳ lạ của cậu ta.
Đây không phải Lâm Ngọc Âm, càng không phù hợp với tính cách vốn có của Lâm Ngọc Âm, theo lý mà nói, một người máy được Lục Hành Thâm chế tạo dùng để thế thân không thể nào có dáng vẻ này được.
Nhìn từ bên ngoài là biết, tuy cậu ta chưa thấy nhân bản được mấy lần… Nhưng người máy được tạo theo khuôn mẫu của Lâm Ngọc Âm, chỉ sợ mỗi một sợi lông mày đều được rập khuôn theo.
Một người máy như vậy không thể nào làm ra hành động nhân tính hóa cỡ đó, lại ứng xử khác hoàn toàn với Lâm Ngọc Âm.
Trừ khi người máy này đã thoát khỏi hành động lập trình sẵn, tự có ý thức chủ.
Phỏng đoán như vậy khiến tim Trần Tiếu Niên đập thật mạnh, chính cậu ta cũng không dám tin, lại thấy mình không tìm ra giải thích.
Không thể nào là bị rối loạn trình tự do trúng virus được!
Nhưng một người máy tự có ý thức… Khi cậu ta biết mục đích mình được chế tạo rồi xuất hiện trên thế giới này chỉ để làm thế thân cho một người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Sẽ đau khổ ư?
Suy nghĩ lúc này của Trần Tiếu Niên rất hỗn loạn, ý niệm rối như tơ vò nhanh chóng lướt qua thật nhanh thật nhanh, bàn tay bên người theo phản xạ siết chặt.
“Cậu…”
Cậu ta muốn nói gì đó hoặc ngăn cản sự thay đổi, kéo ống tay áo của người máy.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại được cậu ta sửa lại: “… Để tôi nói sơ qua tình hình bài tập với cậu vậy, dù sao bây giờ cũng đang rảnh.”
Vốn chỉ là muốn đổi đề tài, phá vỡ bầu không khí xấu hổ, nhưng vừa nói xong, Trần Tiếu Niên lại cảm thấy không thích hợp.
Người máy này quá thê thảm, chẳng những phải làm hàng thay thế cho tình yêu của người khác mà còn phải làm bài tập thay Lâm Ngọc Âm, người máy vừa sản sinh ý thức chủ hẳn phải nên có bầu trời rộng lớn khác.
Dù Trần Tiếu Niên thích chăm chỉ học hành tới mức nào cũng biết làm bài tập thay người khác rất thảm.
Nhưng khi Hạ Ca quay lại, cậu ta nhìn thấy một nụ cười thật tươi, một khuôn mặt vui vẻ ngập tràn chờ mong.
Cặp mắt xinh đẹp hơi tròn kia mở lớn, bên trong có ánh sáng lập lòe.
Làm gì còn chút gì đáng thương, bi thảm, thân bất do kỷ nào?
Cơn đau thầm lặng trong lòng Trần Tiếu Niên cứng đờ, lại nghe cậu kích động nói: “Thật không?! Tôi còn tưởng hôm nay có chuyện không rảnh làm bài tập chứ! Được thôi!!”
Trần Tiếu Niên: “…”
Chờ đã, có phải có chỗ nào đó không hợp lý cho lắm không?
Cậu ta từ từ che mắt lại, chậm chạp không phản ứng kịp, xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Từ từ, người máy này có ý thức tự chủ đúng chứ? Chứ không phải trúng virus nên mới làm loạn phải không?
Hạ Ca còn đang hưng phấn, không phát hiện bất thường, lại nhịn không được làm vài động tác nhỏ, chân không chịu đứng yên, hối thúc Trần Tiếu Niên mau đưa mình đi trải nghiệm niềm vui: “Đi thôi đi thôi! Chúng ta đi làm bài nào!”
Trần Tiếu Niên: “…”
Đột nhiên bình tĩnh lại.
Trước khi hành động, cậu ta nhìn thoáng qua hướng Phó Bạc Vọng.
Phó Bạc Vọng gảy tàn thuốc, hất cằm ra hiệu: “Đừng đi ra khu A, ở xa tôi không rảnh để lo cho các cậu.”
Trước đó cả nhóm đã thỏa thuận xong với thượng giáo, tạm thời thượng giáo nương tay không tịch thu toàn bộ vật chứng, tránh cho bọn họ chậm trễ thời gian làm bài tập, ngược lại bọn họ phải phối hợp với thượng giáo để nhử cá cắn câu.
Nếu thượng giáo không có ý kiến gì, bọn họ cũng có thể giải tán trước.
Cái gọi là khu A là khu giải trí cho mèo nằm trong công viên, phần lớn những món đồ làm bài tập nhóm đều được gửi ở đây.
Trên mặt cỏ rải rác rất nhiều nhà cây cho mèo, đồ chơi, vài ngọn núi giả, mấy cái đình bên cạnh và một căn nhà cho mèo.
Trần Tiếu Niên dẫn Hạ Ca đi làm quen nội dung bài tập rồi chỉ vào nhà cho mèo: “Bây giờ chỉ còn lại đo đạc theo dõi và thực nghiệm, nhưng mà hiện tại vòng cổ đã bị trộm đi, có thể ghi chép đối chiếu tình huống trước.”
Nghe cậu ta nói như vậy, Sở Việt đột nhiên nhìn qua bên này, cắn kẹo phản đối: “Ai bảo chỉ còn việc đó? Công việc hôm nay của tôi còn chưa làm kìa!”
Trần Tiếu Niên nghẹn ứ.
Hạ Ca tò mò hỏi: “Việc gì thế?”
Sở Việt nhớ tới điều này, cơn giận lập tức bùng lên, đứng dậy đi tới, không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra:
“Chuyện vặt đấy! Bình thường ngày nào chúng tôi cũng thay phiên làm, chỉ có cậu là chưa.”
Hạ Ca hứng thú bừng bừng, tuy cậu không hiểu nhiệm vụ làm bài tập vừa được nhắc tới là gì, nhưng chuyện vặt thì đã hiểu!
Trời mới biết có việc để làm là chuyện hạnh phúc tới cỡ nào!
Đặc biệt sau đêm hôm qua cậu ăn không ngồi rồi chờ bình minh trong viện nghiên cứu trống trải lạnh như băng, cậu lại càng hiểu rõ sự quý giá của cuộc sống phong phú.
Cũng ngay trong đêm hôm qua, Hạ Ca lần đầu được trải nghiệm cái gì gọi là hư không.
Cho nên lao động là điều vinh quang nhất!
Đương nhiên là cậu rất chán, nhưng so với đời trước nằm trên giường bệnh, cả ngày chỉ có thể ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chỉ có thể tò mò trong khoảng thời gian xem TV có hạn.
Cậu cũng đã thấy đủ, vô cùng vui vẻ với cuộc sống hàng ngày không nhàm chán.
Vì thế cậu cao hứng hùa theo: “Không sao! Hôm nay phải làm việc gì?”
Sở Việt khinh thường hừ lạnh: “Đến nhà mèo, chờ xong việc còn có chuồng chó nữa, quét tước sạch sẽ hai nơi này, còn phải cắt móng, tắm rửa sạch sẽ cho mỗi con… ý tôi là chó với mèo, làm được không?”
Trần Tiếu Niên nghe xong, áy náy không nỡ nhìn che trán lại, cạn lời thở dài.
Trong mắt Sở Việt, đây hẳn là sự trả thù đáng sợ nhất, ác độc nhất, quá đáng nhất.
Cơ thể Sở Việt rất cao, khoảng 1m89, bình thường sức vận động cũng lớn, nhưng chỉ có đám động vật này là ngoại lệ, mỗi lần đến lượt cậu ta đi dọn dẹp nhà cho chó mèo, làm ít công việc lặt vặt, Sở Việt đều đeo mặt nạ phòng độc, đi găng tay chống cào, vũ trang đầy đủ mới vào.
Nếu không phải nhóm thiếu một người, cậu ta cũng không cần phải chia nhau thêm một phần việc với ba thành viên cùng nhóm khác.
Hạ Ca vui vẻ nhận dụng cụ bọn họ đưa, nhẹ nhàng nhảy nhót đẩy cửa nhà cho mèo.
Sau đó đứng bất động tại chỗ.
Sở Việt nở nụ cười như sớm biết từ trước: “Sao nào, chắc lần này hối hận thật rồi.”
Trong mắt cậu ta, Lâm Ngọc Âm ngơ ngác đứng trước cửa phòng cho mèo không nhúc nhích, vài giây trôi qua, bả vai khẽ run lên, sau đó nâng tay, che kín miệng mũi của mình.
Trông như đang bị lượng công việc đáng sợ và mùi hôi từ những chậu cát mèo nhiều không đếm xuể tập trung gần đó dọa chết đứng vậy.
Nhưng Hạ Ca lại nhìn bầy boss nhiều vô kể, đôi mắt ngập nước.
Hai mắt cậu tỏa sáng, cậu chưa bao giờ tới thiên đường, hôm nay đã biết thiên đường trông như thế nào.
Đáng, đáng yêu quá…
Ngay cả dáng vẻ ngồi trong chậu ra sức rặn, cái đuôi run lên cũng rất đáng yêu!
Cậu che miệng mình lại, cố gắng nhịn không để sự cute ấy làm cho hét ra tiếng.
Có thể sống lại thêm một lần nữa thật là quá tốt.
“Ưm…”
Người máy UR996 không có khứu giác bây giờ đã được cảm nhận thế nào là hạnh phúc.
Trần Tiếu Niên lại không đành lòng, cậu ta tiến lên đập vào vai người máy: “Ê, nếu cậu…”
… Nếu cậu không muốn làm cũng có thể từ chối.
Hạ Ca quay lại nhìn cậu ta, khuôn mặt đỏ lên.
“Nếu hôm nay tôi bị cute chết thì nhớ nhặt xác thay tôi…”
Trần Tiếu Niên: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Tiếu Niên: Chẳng lẽ người có vấn đề là tôi à?