“Tôi no căng luôn rồi.”
“Cậu nấu ăn ngon quá đi!”
“Canh thịt dê siêu ngon, không có chút mùi tanh nào.”
“Ngon thật.”
Mục đích của công việc nấu nướng, ngoại trừ nhu cầu thưởng thức mỹ vị thì chính là cảm giác thành tựu khi được người ngoài khen ngợi và bày tỏ hài lòng. Kỳ Trạch thấy mọi người ăn uống thỏa mãn, bản thân cũng vui vẻ lây.
Trước kia lúc cậu còn nấu cơm ở nhà, cho dù có làm dạng món ăn sơn hào hải vị kiểu gì cũng không bao giờ nhận được một câu khích lệ, ngược lại còn bị răn dạy rằng nhà họ không thiếu giúp việc, không đến phiên cậu nhúng tay vào bếp.
Về sau xuyên vào sách, món đầu tiên Kỳ Trạch nấu cho Hạ Viễn Quân là một bát mì. Người kia vừa ăn vừa nhíu mày, cuối cùng chỉ hạ lệnh cậu không được nấu cơm cho bất kỳ ai nữa. Kỳ Trạch tưởng Hạ Viễn Quân chê cậu nấu không ngon, với tay nghề thế này đừng mang ra ngoài hại người. Nhưng một thời gian sau cậu mới rõ, không phải do bản thân cậu kém cỏi mà là Hạ Viễn Quân không muốn cậu nấu cho ai khác ngoài hắn ăn mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT