Thật ra thì âm thanh trong bộ đàm có chút sai lệch, còn trộn lẫn rất nhiều tạp âm cùng tiếng quấy nhiễu nhỏ vụn, nghe vào cũng không giống anh, chỉ là sau khi Thời Lễ nghe thấy, nhịn không được mà ngốc đi một chút mà thôi.
Bảo vệ đã rời đi, cửa thang lầu ở chỗ này cũng khóa lại, Thời Lễ vẫn còn đứng tại chỗ, cô ngơ ngác nhìn cửa bị khóa, sau một lúc lâu đột nhiên gào khóc, trong khoảng thời gian này cảm xúc áp lực cố gắng kiềm lại vào giờ phút này bùng nổ, cô hỏng mất bất lực ngồi xổm trên mặt đất, nỗi nhớ sắp tra tấn cô đến điên mất rồi.
Cô giống như một con thú nhỏ bị mất mẹ, bị vứt bỏ trước khi nước lũ tới, dịu dàng ngày xưa càng nhiều, thì giờ phút này cô lại càng đau, nhưng lại không thể tìm thấy con đường phát tiết, chỉ có thể khóc, cho đến khi mất đi tia sức lực cuối cùng, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.
Tiếng nghẹn ngào đứt quãng ở bên ngoài, lại không hề truyền vào được trong phòng bệnh, nhưng mà trên giường bệnh, vẻ mặt người đàn ông đang cùng bảo vệ nói gì đó hơi dừng một chút, mày đột nhiên nhăn lại.
Bảo vệ còn chưa kịp hỏi ngài làm sao vậy, anh đã mất bình tĩnh muốn xuống giường, lại bởi vì trên đùi không có sức lực, nên nhanh chóng ngã xuống đất.
“Thẩm tiên sinh!”
Một đám người trong phòng bệnh đều kinh sợ, vội vàng xông tới dìu anh, trong phòng nhanh chóng loạn thành một đoàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT