Thời Lễ càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Kinh Diễn không đáng tin cậy, liền trộm lúc không có việc gì rớt tý nước mắt, nước mắt sau khi rơi xuống đất liền biến thành hạt châu, cô liền thu đám hạt châu đó lại, tính toán đến lúc đó nếu Thẩm Kinh Diễn không đủ tiền, liền đưa cho hắn dùng. Kỳ thật ở bờ biển trân châu không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng vẫn nên có chút ít còn hơn không.
Thẩm Kinh Diễn không biết Thời Lễ vì chính mình lại nỗ lực như thế, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy hốc mắt cô hồng hồng, liền nhịn không được hỏi một câu: “Em không thoải mái sao?”
Thật ra hắn lại không nghĩ tới là cô khóc, dù sao ngày thường khi ở bên nhau, cảm xúc của cô vẫn luôn khá tốt, hắn không cho rằng cô có vấn đề gì phải khổ sở khóc rống, cho đến ngày nọ sáng sớm khi hắn ra cửa, đi được một nửa mới nhớ tới có thứ quên lấy, liền vội vàng trở về nhà, sau đó liền nhìn thấy cô một bên nhặt trân châu một bên rơi nước mắt.
“… Em đang làm gì?” Thẩm Kinh Diễn nhịn không được hỏi.
Thời Lễ: “…”
“Đang khóc? Vì vấn đề gì?” Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn hơi trầm xuống, đi đến bên người cô hỏi.
Thời Lễ có chút xấu hổ: “Không, không có gì, chỉ là đột nhiên muốn kiểm tra một chút chất lượng nước mắt gần đây của mình thế nào, cho nên…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play