Sáng ngày hôm sau Thẩm Lưu Sấm ngủ một giấc đến khi tự thức, cả người thoải mái, tinh thần sảng khoái. Cậu hồi tưởng lại đêm qua, bầu không khí lúc ấy như thế, bóng đêm mông lung như thế, đương nhiên không thể tránh khỏi một cuộc ân ái hết sức mãnh liệt. Thẩm Lưu Sấm cảm thấy không làm một lần thì thật uổng công tiếng chồng của mình.
Dù sao mình cũng được sung sướng, sung sướng mới có thể hoàn vốn.
Một cuộc ân ái nhẹ nhàng hoàn mỹ có thể mang đến cảm giác vừa mệt mỏi vừa sung sướng như ngâm mình trong dòng nước ấm, hầu như lần nào Thẩm Lưu Sấm sướng xong cũng chìm vào giấc ngủ chất lượng cao rất nhanh, thuốc ngủ tốt nhất cũng không thể sánh bằng. Hơn nữa Ngụy Hủ An rất giản dị trên giường, hắn sẽ không chơi mấy kiểu đa dạng linh tinh, cũng biết kiềm chế, sẽ không để cơ thể cậu đau nhức như vừa luyện súc cốt công vào hôm sau. (Súc cốt công là loại võ công có tác dụng thu hẹp khoảng trống giữa các xương, khiến cơ thể nhỏ đi đáng kể)
Hiện giờ Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình tràn đầy sức sống, cậu đi vệ sinh xong rồi mở cửa sổ hít không khí mới mẻ, thậm chí cậu có thể hót như sơn ca đối với rừng cây xanh ngắt bên ngoài.
Tuy trước đây không lâu cậu còn sợ lên giường với Ngụy Hủ An, nhưng sau mấy lần trải nghiệm, Thẩm Lưu Sấm đã yên tâm không ít.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng không tồn tại trong từ điển của cậu, giống như con chó con mới ra đời cảnh giác với mọi thứ, hôm nay người ta khiến nó hoảng sợ một chút vậy nó sẽ sủa inh ỏi với người ta, ngày mai người ta ném khúc xương cho nó vậy lần sau nó sẽ đến cọ ống quần người đó.
Hiện giờ Thẩm Lưu Sấm không hề nhận ra mình đã có xu hướng cọ ống quần, cậu vừa ngâm nga hát vừa đi xuống lầu, cậu là đàn ông, một thằng đàn ông khỏe mạnh tinh lực dồi dào, mặc dù bây giờ chim cậu nhỏ nhưng cũng không phải không có chim, không thể xem nhẹ nhu cầu sinh lý được.
Cậu cảm thấy hết sức có lý, khi nhìn thấy người đàn ông giúp cậu giải quyết nhu cầu sinh lý cậu cũng cảm thấy hắn thuận mắt không ít. Lúc Ngụy Hủ An đưa cho cậu một cái thẻ tín dụng trên bàn cơm, cậu càng thêm vui vẻ. Tuy hơi ngượng ngùng, nhưng cái tay nhận thẻ của cậu không hề do dự.
Vừa cầm thẻ trong tay, cậu lại đổi ý: “Cho tôi tiền mặt được không?” Cậu không có một tờ tiền mặt nào cả, nếu đi ra ngoài chỉ với một tấm thẻ sẽ rất bất tiện.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play