Rạp phim cuối tuần đầy ắp người, mùi hương ngọt ngào của bỏng ngô có ở khắp mọi nơi, Thẩm Lưu Sấm rất thích.
Cậu không thích ăn bỏng ngô, nhưng cậu rất thích mùi của nó, nhất là khi mùi này tràn ngập không gian. Cả người bị mùi hương ngọt ngào bao bọc, đây là thời khắc duy nhất cậu được trải nghiệm cảm giác giống như đang ở trong bộ phim “Charlie và Nhà máy Sôcôla” hồi bé.
Thẩm Lưu Sấm hít sâu một hơi, tinh thần sảng khoái, cậu ngửa đầu hỏi: “Anh nghĩ có nước hoa mùi bỏng ngô không?”
Ngụy Hủ An nghe vậy thì cười: “Rất tiếc, có lẽ là không có. Nhưng em có thể tắm bằng bỏng ngô để thấm mùi.” Hôm nay Ngụy Hủ An khác với bình thường một chút, hắn không mặc âu phục tỉ mỉ, cũng không mặc chiếc áo khoác sậm màu chững chạc, mà mặc một cái áo hoodie trơn và quần bò, trông họ giống như một cặp đôi sinh viên giữa đám người.
Đó là do Thẩm Lưu Sấm đau khổ cầu xin mới được. Cậu thực sự không chịu đựng được áo sơ mi trắng và quần tây đen trong tủ quần áo của Ngụy Hủ An, cậu lập chí thực hiện “đa dạng hóa quần áo” trong tủ.
“Hôm nay anh mặc cái này đi xem phim đi!” Thẩm Lưu Sấm giơ áo hoodie lên, hai mắt tỏa sáng.
Ngụy Hủ An chuẩn bị phớt lờ, chợt Thẩm Lưu Sấm ngồi phịch xuống đất, ôm bắp đùi của hắn, than thở khóc lóc: “Cả đời em chưa từng cầu xin anh cái gì. Hôm nay em chỉ cầu xin anh mặc bộ đồ này, thỏa mãn tâm nguyện duy nhất của em…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play