"Vương Tây, tỉnh lại đi…” Hồ Lục lay lay Vương Tây đã ngủ trưa cả một buổi chiều, nhìn vẻ mặt lúc tên kia yên tĩnh ngủ, thấy cậu không có phản ứng gì liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên môi của cậu, dù sao… chuyện này cũng không phải mới làm lần đầu.

Hồ Lục vẫn luôn biết rằng Vương Tây thích ngủ, từ sau khi cậu trở thành người hầu của mình, sáng sớm đến trường từ nhỏ đến lớn lần nào rời giường không phải do mình đánh thức.

Còn nhớ rõ một tháng chạy nước rút cuối khi thi tốt nghiệp trung học năm đó, chủ nhiệm lớp làm ra cho mỗi người một tấm thẻ chăm chỉ dán trên bảng đen phía sau lớp học để khích lệ bản thân, hết phần lớn bạn học đều viết nỗ lực phấn đấu vì đại học nào đó này nọ, mà Vương Tây lại viết đầy chữ sleep trên thẻ…

Có bạn học hỏi cậu vì sao không trực tiếp viết chữ ngủ thôi?

Cậu quay lại nhỏ giọng nói sợ bị chủ nhiệm hiểu được ý nghĩa trong đó sẽ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a!

Hồ Lục bên cạnh nghe thấy trợn tròn mắt, trong lòng mắng: Ngu ngốc! Tuy chủ nhiệm lớp là thầy dạy văn, nhưng điều này không có nghĩa là tiếng Anh của thầy do cô dạy nhạc dạy được không!

Học kỳ một năm thứ hai đại học, Vương Tây liền theo Hồ Lục rời khỏi phòng trọ bốn người trong trường đến phụ cận thuê phòng ở.

Theo như cách nói của Hồ Lục lúc đó thì phòng bốn người có hơi chật chội, đặc biệt là sáng sớm thường gặp phải tình huống vài người cùng nhau giành WC, quá bất tiện rồi. Chẳng qua, nguyên nhân thật sự hắn dọn ra ngoài chỉ có bản thân hắn biết…

Khi đó năm nhất đại học vừa hoàn thành huấn luyện quân sự, các anh em đều vội vàng xông về phòng ngủ muốn tắm rửa mát mẻ mát mẻ. Vương Tây cởi đồ rằn ri trên người, bạn cùng phòng Giáp vừa thoáng nhìn qua liền thấy một thân da thịt trắng nõn của cậu, liền tự tay bóp một cái trên cánh tay cậu, đùa giỡn cười nói: “Ồ! Thằng nhóc này tại sao phơi nắng lại không đen hả!”

Vương Tây vội vã vùng vẫy thoát khỏi móng heo của người kia, ngẩng đầu lên, đắc ý trả lời: “Hừ! Tớ đây là trời sinh, cậu muốn cũng không được đâu!”

“Thôi đi, ai mà thèm hả! Lỡ đám nữ sinh kia mà biết được sẽ ghen tị cậu chết mất! Ha ha ha…”

Hồ Lục bên cạnh nhìn thấy vài cái dấu tay đỏ ửng trên cánh tay của Vương Tây, trong lòng trực tiếp mắng thằng nhóc thối này bị người ta chiếm tiện nghi mà còn không tự biết! Lòng đố kỵ bùng nổ, nhịn không được đá vào mông của Vương Tây một cú, tức giận nói: “Còn không nhanh đi tắm một chút đi, tắm xong rồi sẽ tới tớ!”

“… à.” Vương Tây vội vã một tay bưng mông rồi lách vào trong WC.

Lời vừa ra khỏi miệng ngược lại Hồ Lục không nghĩ nhiều, nhưng người nghe có ý a! Vương Tây bên kia chạy về phía WC tắm nước lạnh, trong đầu vang lên câu nói cuối cùng kia của Hồ Lục: “Tắm xong rồi tới lượt tớ, tắm xong rồi tới lượt tơ, tắm xong rồi tới lượt tớ…”

(Cam: giải thích chỗ này một chút vì chắc mọi người không hiểu. Câu của Hồ Lục nguyên văn là “tẩy xong rồi hảo nên ta thượng”, có thể hiểu là đợi tắm tốt rồi thì sẽ thượng, chữ thượng trong trên dưới ấy, cũng có thể hiểu là làm chuyện ấy ấy. Nhưng còn một nghĩa khác là đợi Vương Tây tắm xong rồi thì đến lượt bạn ấy/đến bạn ấy vào. Câu nó trong sáng lắm mà do bạn Vương Tây nghĩ bậy thôi =)))

Không xong rồi! Vương Tây che mặt, tiểu đệ đệ phía dưới… ngẩng đầu lên rồi!

Hồ Lục nhìn người còn đang trong mộng chép a! Chép a! Miệng Vương Tây, không thể làm gì khác hơn là xuất ra chiêu cũ, dùng ngón trỏ và ngón cái bóp mũi cậu…

Vương Tây đang nằm mơ thấy mình bị cảm nghẹt mũi không thở ra được, còn bất cẩn một chút té xuống sông, sau đó được Hồ Lục cứu, miệng đối miệng làm hô hấp nhân tạo…

Đợi sau khi cậu tỉnh lại há to miệng vù vù thở dốc mới phát hiện ra có người bóp mũi cậu. Giơ tay lên gạt đi nanh vuốt ma quỷ của Hồ Lục, bĩu môi nói: “Sao cậu lại bóp mũi của tớ hả?! Đây là đồ thật đó, tớ cũng chưa từng chỉnh sửa!”

“Đứng lên, đi ra ăn cơm.” Thấy cuối cùng người đã tỉnh dậy, Hồ Lục xoay người đi đổi giày.

“À… Hôm nay là thứ mấy trong tuần ấy nhỉ?” Vương Tây dùng sức dụi dụi mắt, vừa mới tỉnh ngủ, chương trình đại não vẫn chưa vận hành tốt lần nữa, lại trong chốc lát không nhớ nổi tối nay là chiều thứ mấy rồi.

“… Thứ năm.”

“À… Thứ năm, thứ năm, thứ năm?!” Vương Tây lúc này mới đột nhiên nhớ lại chuyện quan trọng gì đó, kêu lên: “Trời ơi! Hôm nay đại thần Hồ Lô sẽ đăng chương mới đó!” Trở mình một cái lật người đứng dậy muốn đi mở máy tính, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt.

“Rửa mặt, đi ra ăn cơm.” Hồ Lục vừa nói đã quay trở lại, đắp khăn nhỏ đã làm ướt lên mặt của cậu.

“Nhưng mà…” Vương Tây lau mặt một cái, trong lòng có chút đấu tranh. Trước đó không lâu cậu vừa mới nhảy vào trong một cái hố mới mà đại thần Hồ Lô vừa đào, vừa đọc đến khúc gây cấn liền ngắt ngang, chỗ dừng thật khiến lòng người ngứa ngáy căng thẳng, đang chờ đại thần Hồ Lô tối nay đăng thêm để đỡ thèm đó.

Hồ Lục buông tay nắm lấy Vương Tây ra liền xoay người chuẩn bị mở cửa phòng bước ra, dừng ở cửa một chút. đầu cũng không quay lại nhỏ giọng nói: “Tối nay hắn sẽ không đăng chương mới đâu!”

“Cậu nói gì cơ?” Vương Tây thấy Hồ Lục đã đi đến chỗ cầu thang, trong lòng quýnh lên. Nghĩ rằng, vậy thì đợi sau khi về đọc truyện tiếp a! Vội vã mang giầy vào rồi đuổi theo, “Này! Cậu có chờ tớ một chút không hả!”

Editor có lời muốn nói: vâng, bạn Vương Tây không chỉ ham ăn mà còn ham ngủ nữa =)) Vậy là rõ rồi nhé, hai đứa học đại học ở chung nhà, và nhà thì chỉ có hai đứa thôi (thật ra ban đầu ở phòng ký túc xá bốn đứa trong trường nhưng vì “ai đó” mà chuyển đi). Kiểu này thì rất tiện hành sự nhỉ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play