Bạch Dữ không cảm thấy bản thân nương tay với đối phương.
Một kích tinh thần kia, hắc y nhân không chết cũng bị thương nặng, còn là thương tổn nguyên thần, không hề đơn giản dễ lành.
Nếu không có đan dược chữa trị, khả năng rất lâu đối phương cũng không thể làm bậy được.
Một kích của Yêu vương, sao có thể đơn giản?
Mà theo nhìn nhận của hắn, đối phương còn chưa đến cảnh giới Luyện Hư nữa, chứ nói chi là Độ Kiếp kỳ.
Bạch Cửu không biết chút biến hóa ngầm này, nó nhanh chóng được Bạch Dữ mang rời đi sơn mạch.
Chẳng mấy chốc đã nhìn đến tường thành Bắc Thiên ở xa xa.
Mà bên kia lúc này cũng đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng đã phát hiện ra yêu thú trong sơn mạch Bắc Long bạo động.
Họ đang tập hợp nhân sĩ trong thành, hợp lực chống lại.
Bạch Dữ cũng không cùng Bạch Cửu vào thành một cách ngang nhiên, mà đơn giản trà trộn vào.
Lúc này tu sĩ trong thành nhốn nháo.
Chẳng ai phát hiện, trong thành đã có thêm hai đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác.
Ngay thời điểm họ vào thành thì trận pháp hộ thành cũng khởi động lên.
Bạch Dữ vốn định mang Bạch Cửu rời đi luôn cũng đành phải ngừng lại, tìm một khách điểm ở tạm mai lại tính.
Bạch Cửu ở trên tầng lâu, từ trong phòng ngó đầu ra ngoài, nhìn xem tu sĩ loài người không ngừng nhảy đến nhảy đi trên mái nhà.
Tất cả bọn họ đều hướng về cổng thành Bắc.
Ánh mắt nó phát ra ánh sáng không rõ.
“Muốn xem?”
Bạch Dữ vừa đóng cửa phòng sau khi tiểu nhị mang nước vào cho họ xong, quay qua nhìn nó hỏi.
“Không muốn.”
Bạch Cửu lắc đầu.
Nó chỉ thấy náo nhiệt nên nhìn xem thôi, chứ không muốn đi xem người ta đánh đánh giết giết.
Quan trọng là, Bạch Dữ nói yêu thú mới là đồng loại của nó, loài người không phải.
Nhưng nếu nó không muốn nhận thức như vậy thì cũng không cần quan tâm.
Chỉ là những tình huống như thế này, Bạch Cửu không được tiếp tay cho loài người.
Bạch Cửu cũng không có nghĩ gì đâu, nó chỉ biết mình Bạch Dữ thôi.
“Vậy đi tắm đi.”
Bạch Dữ bản thân tự chui vào một thùng nước, từ trong bình phong nói với nó.
Bạch Dữ là rồng, còn là một con rồng thích nước.
Tắm của hắn mục đích chỉ là ngăm nước mà thôi chứ lợi lộc gì đâu.
Còn Bạch Cửu? Tắm mát.
Hai người hai thùng nước thoải mái ngâm mình.
Bên ngoài đã đánh nhau lên.
Một trận thú triều lại sẽ có bao nhiêu tu sĩ loài người và yêu tu bọn họ bỏ mạng, Bạch Cửu cũng không muốn biết.
Mà Bạch Dữ lại càng không.
Mỗi ngày con người và yêu thú đánh nhau đâu có ít ỏi gì.
Cũng không phải một lần đánh nhau là sẽ có một bên chết hết, quan tâm chi cho mệt.
Ngâm đủ rồi thì leo lên giường đi ngủ...!À không, nhập định.
Bạch Cửu cảm thấy mấy ngày nay nó chưa luyện đan nên ngứa tay.
Mớ dược liệu vừa mua ở Bắc Giới thành còn chưa kịp đụng đến.
Bạch Dữ vừa thấy nó moi đan lô ra là hiểu ngay, phất tay bố trí kết giới cho nó.
Nhìn nó nhanh chóng chìm vào trạng thái không minh*, Bạch Dữ cũng không để ý nữa.
Thần thức đảo qua tình hình bên ngoài cổng thành Bắc một chút rồi rút đi, cũng nhập định.
*Không bị ngoại giới ảnh hưởng.
...!
Trên tường thành, Lục Giang Minh nghi hoặc đưa mắt nhìn vào trong thành.
Hắn cảm thấy khí tức mới rồi rất xa lạ.
Hắn không nhận ra là ai, nhưng rất mạnh mẽ.
Đợt thú triều lần này tuy không bình thường nhưng nguy cơ không lớn, yêu thú cấp bậc cũng không cao.
Bắc Thiên thành họ dư sức giải quyết.
Lục Giang Minh cũng chỉ ở đây trấn tràng mà thôi.
“Lục thành chủ, ông có thấy thú triều này rất lạ không?”
Bên cạnh Lục Giang Minh, gia chủ hiện tại của Mạc gia Mạc Hùng sờ cằm nhìn đám thú yêu ngoài thành, không hề có trật tự mà cùng đám tu sĩ bọn họ đánh giết lên.
“Không có người chỉ huy.”
La Long gia chủ La gia lạnh nhạt nói.
Tô Thanh Luật gia chủ Tô gia gật đầu.
Lục Giang Minh cũng biết vậy, nhưng họ đâu thể bắt một con yêu thú lên mà hỏi được.
Đám yêu thú bên dưới cùng lắm là lục cấp, ít nhất bảy cấp mới có thể mở miệng nói chuyện thậm chí là hóa hình.
Chính vì vậy nên họ mới không hiểu.
“Có khi nào do đám tà giáo kia...”
Tô Thanh Luật hơi liếc mắt nhìn La Long, người này vừa nghe hai chữ tà giáo sắc mặt đã lạnh băng.
“Chưa biết chừng.”
Lục Giang Minh cảm thấy nguy cơ này rất lớn, dù sao đám tà giáo này lắm quỷ nhiều mưu, thủ đoạn thì quái dị.
“Sau khi xong xử lý mọi thứ cho sạch sẽ, tránh cho chúng thừa cơ làm bậy.”
Hắn nhìn chiến trường bên dưới trầm giọng nói.
Đám người hiểu rõ.
Ở một nơi cách Bắc Thiên thành năm dặm có hơn, trong một hang động tối tăm, Hắc Diêu gục trên đất, trong mắt là oán khí ngút trời.
Uổng phí một lần thú triều còn bị thương đến nguyên thần...!
Rốt cuộc là ai?
Hắn còn chưa nhìn đến chân thân đã bị thương.
Bắc Thiên thành từ khi nào có cao nhân mạnh mẽ như vậy?
Cao nhân mà hắn nhớ nhung lúc này đang ngồi nhập định tu luyện, nào có rảnh nhớ đến hắn.
Mà Bạch Cửu bên cạnh chìm đắm trong đan đạo.
Sau khi nó luyện chế được mấy lô đan dược cấp hai sơ kỳ Trúc Cơ đan xong thì dọn dẹp đi ngủ.
Mấy loại đan dược mà nó biết đều là trong quyển đan thư của Bạch Dữ.
Quyển thư đó có thật sự là nhiều đan phương.
Tuy chỉ tới cấp bốn, nhưng quá đủ đối với Bạch Cửu hiện tại.
...!
Thú triều đêm hôm đó, Bắc Thiên thành chỉ cần hai canh giờ đã có thể dẹp yên mọi thứ.
Nhưng Bạch Dữ cũng không quan tâm lắm, trời vừa sáng hắn đã mang theo Bạch Cửu rồi khỏi Bắc Thiên thành.
Tại sao phải rời đi sớm như vậy? Đơn giản là vì Bạch Dữ nghe được một tin tức thú vị.
Phía đông Ngũ Hổ Môn, cách nó ba ngày đường bỗng nhiên xuất hiện một di tích động phủ cực kỳ lớn.
Người phát hiện đầu tiên đương nhiên là Ngũ Hổ Môn.
Đối phương vốn định ém nhẹm chuyện này để ăn một mình.
Khổ nổi có tâm mà không có sức, đến cái cổng họ cũng không thể vào.
Theo phán đoán thì là do màn chắn không gian giới chưa tan vỡ, Ngũ Hổ Môn dự là sẽ đợi.
Nhưng chưa đợi được màn chắn tan biến, thì tin tức này bỗng dưng bị truyền ra ngoài.
Ngũ Hổ Môn thân là một môn phái hạng hai, phía trên còn chín cái tông môn hạng một.
Bản thân nó cũng phụ thuộc vào Chính Đao Tông.
Khi chuyện bại lộ, Ngũ Hổ Môn chỉ đành truyền tin cho Chính Đao Tông, trước khi những tông môn khác cũng biết.
Tất nhiên, Chính Đao Tông sẽ không tin rằng đối phương thật thà như thế rồi.
Nhưng thời điểm này, họ cũng chẳng muốn đi tính toán với Ngũ Hổ Môn, mà nhanh chóng cho người của mình đến đó.
Tin tức truyền đi, ai cũng muốn húp một chén canh.
Đặc biệt là tán tu không môn, không phái, không thế lực chống lưng.
Họ sợ chín đại tông môn sẽ cường chế chiếm lĩnh, nên sau khi nhận được tin đã ra sức mà lan truyền.
Sáng hôm đó, Bạch Dữ vừa nghe đến đã không cho Bạch Cửu cơ hội tỉnh ngủ, để nó trong trạng thái mơ hồ mang đi, lập tức rời khỏi Bắc Thiên thành.
Mà Bắc Thiên thành vừa chống lại thú triều xong cũng không chần chừ, lập tức điều động nhau lên đường, chuyện khác tính sau.
Cả cái đại lục hầu như đều bị một cái di tích xào đến nóng hổi, vừa thổi vừa ăn.
Nếu đã rầm rộ như vậy, thì bản thân di tích phải lớn cỡ nào đây?
Tất nhiên là ở trình độ Yêu vương Độ Kiếp kỳ cũng muốn xuất lực rồi.
Đại lục đã lâu rồi không náo nhiệt.
Nước ngầm cuồn cuộn chảy xiết, gió tanh mưa máu cũng nổi lên..