Xong đời rồi.
…
Đêm khuya thanh vắng,
Trong căn biệt thự độc lập ở ngoại ô nước nào đó, đèn trong phòng làm việc tầng 3 vẫn sáng.
Trên mặt bàn để đầy tài liệu và văn kiện, hai màn hình máy tính vẫn sáng, trên đó toàn là văn bản tiếng nước ngoài.
Dựa lưng vào chiếc ghế da màu đen, Hứa Cảnh Dịch cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm chất lỏng màu hổ phách lạnh lẽo bên trong.
Tiếng động vang lên hai lần, là âm thanh của viên đá tròn va vào vách cốc.
Ngón tay thon dài vuốt ve miệng cốc hình vuông, đôi mắt đen nháy nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt dừng lại ở hình dán mèo nhỏ mà Tô Nhung gửi, đôi mắt rũ xuống hiện lên màu tối.
“Tiểu Nhung……” Anh lẩm bẩm tên Tô Nhung.
Trong giọng nói khàn khàn trầm thấp từ trong cổ họng thô ráp sau khi uống rượu, cổ áo lộ ra yết hầu lăn lên xuống, bàn tay to cùng các khớp xương rõ ràng đột nhiên dừng sức kéo cà vạt đeo trên cổ ra.
Chiếc vòng cổ tinh xảo đính những viên kim cương xanh rơi xuống sàn gỗ tối màu, không thèm để ý đến chiếc vòng cổ đắt tiền rơi xuống, Hứa Cảnh Dịch từ từ nhắm mắt lại.
Nhắm mặt dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi máy tính phát ra tiếng “ding-dong” anh mới cử động.
Một thanh thông báo nhỏ hiện lên màn hình, anh nhận được một email mới. Sau khi nhìn thấy người gửi, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch tối sầm lại, khéo léo thuần thục mở hộp thư.
Nhìn tiêu đề email có chữ “Tô Nhung”, Hứa Cảnh Dịch không bấm mở ngay mà lấy ra một lọ thuốc toàn chữ nước ngoài ở tủ bên cạnh.
Không chút do dự, anh đổ ra hai viên thuốc màu trắng, nuốt xuống cùng chất lỏng lạnh ngắt trên bàn.
Một lần nữa nhìn vào màn hình máy tính, Hứa Cảnh Dịch cuối cùng cũng bấm vào mở email.
Nội dung email không có văn bản gì, chỉ có một tệp cần giải nén đính kèm. Tải xuống, sau khi giải nén, trong thư mục xuất hiện một tài liệu và một mục.
Đầu tiên anh bấm mở tệp tài liệu, trang đầu hiện ra một tấm ảnh dài chụp Tô Nhung. Là ảnh chụp gần đây, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ, tóc mái trên trán hơi dài che khuất đôi mắt, nhưng ảnh chụp rất trang trọng, như thể được thợ chụp ảnh của studio chụp.
Không vội đọc nội dung bên dưới, sau khi nhấp chuột phải để lưu ảnh, Hứa Cảnh Dịch bấm vào một thư mục có mật khẩu. Sau khi nhập mật khẩu, bên trong xuất hiện thư mục tên “Tiểu Nhung” tất cả đều được phân loại theo năm.
Thư mục này bắt đầu từ năm anh gặp Tô Nhung, cho đến 8 năm trước, việc lưu lại bị cắt đứt khi anh học lớp 11, cũng chính năm đó, anh đã rời bỏ Tô Nhung.
Tạo một thư mục mới, nhập năm nay, Hứa Cảnh Dịch đem ảnh chụp vừa rồi lưu vào trong đó.
Nhấn quay lại, tùy ý nhấp vào một thư mục, bên trong đều là ảnh chụp Tô Nhung mà anh đã sưu tập được trước đây. Nhìn từng tấm ảnh chụp cậu trai nhỏ, Hứa Cảnh Dịch không nhìn cũng biết ảnh tiếp theo như thế nào.
Anh đã quá quen thuộc.
Bao nhiêu năm nay đều dựa vào những tấm ảnh này mới có thể tồn tại, nếu không anh đã sớm ở………trong đó phát điên rồi.
Không muốn nghĩ đến nơi đó, Hứa Cảnh Dịch xem lại ảnh một lần nữa rồi lại quay lại tệp tài liệu vừa rồi, mà lúc này đã gần 1 giờ.
Lăn chuột, văn bản xuất hiện.
Bên trong ghi lại cuộc sống của Tô Nhung sau khi anh rời đi. Bởi vì đã quá lâu rồi nên nội dung không chi tiết lắm nhưng về cơ bản cũng có thể hiểu được những thay đổi trong cuộc sống của Tô Nhung.
Giống như một fan cuồng đang cố gắng tìm kiếm về cuộc sống của thần tượng mình, nhưng hơi khác chính là, Hứa Cảnh Dịch đang cố gắng hết sức để lấy lại những ký ức lẽ ra nên thuộc về mình và Tô Nhung.
Anh khao khát trong 8 năm Tô Nhung không có mình có thể có bóng dáng của anh, anh cố gắng tự tạo ra ký ức để lừa dối chính mình. Anh muốn chiếm giữ một phần lãnh thổ trong cuộc đời của Tô Nhung.
Anh không điên, anh chỉ là quá nhớ bé trúc mã của mình thôi.
8 năm xa cách thay đổi nhiều người nhiều chuyện, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là anh luôn suy nghĩ, nhớ nhung Tô Nhung.
Nhưng điều trớ trêu chính là, năm đó anh buộc phải rời đi vì có người phát hiện ra phần nhớ thương này.
Nghĩ đến chuyện năm đó, đôi mắt Hứa Cảnh Dịch tối sầm lại, nhớ ngày đó anh đến đón Tô Nhung tan học, nhìn thấy giáo viên nam trẻ tuổi nắm tay bé con.
Anh không hề thấy hối hận về những gì mình đã làm, thậm chí còn cảm thấy mình ra tay với tên đàn ông chết tiệt kia chưa đủ tàn nhẫn, hận không thể gie.t ch.e.t hắn.
Nhưng cũng vì anh mất kiểm soát, mà không chỉ bị quản lý nghiêm ngặt, còn gây ra 8 năm tiếc nuối này.
Đôi mắt tham lam, Hứa Cảnh Dịch đọc qua quá trình học cấp 2 và cấp 3 của Tô Nhung, khi chắc chắn không có điều gì bất ổn, anh bắt đầu xem hồ sơ ghi chép cuộc sống đại học của Tô Nhung.
Rất nhanh, anh đã đọc xong hết.
Cả gian phòng làm việc yên tĩnh đến đáng sợ, áp suất không khí thấp tới cực điểm, đôi mắt gắt gao nhìn vào hai đoạn báo cáo điều tra trong đó.
Bé trúc mã của anh bị người khác dụ dỗ rồi.
[Năm nhất, Tô Nhung chuyến đến tiểu khu Ninh Nhã cách trường học không xa, không chọn ở ký túc xá sinh viên. Tính cách thu mình, ít tương tác với bạn học, không tham gia hoạt động câu lạc bộ và các mối quan hệ xã hội khá đơn giản. Thường xuyên đến thư viện, mỗi môn học đều duy trì điểm số trên 90 điểm.]
[Năm hai, học tập lơ là, đăng ký học lớp làm đồ ngọt, thành tích giảm xuống. Quỹ đạo cuộc sống hai điểm một đường thành ba điểm một đường, hường xuyên xuất hiện ở tầng dưới của tập đoàn Hình thị, bị nghi ngờ có mối quan hệ thân thiết với Hình Diễm Thần.]
Không cần tìm đâu xa, Hứa Cảnh Dịch mặt lạnh mở một tệp tài liệu khác, bên trong có mấy tấm ảnh chụp.
Ngoại trừ ảnh chụp Tô Nhung, hai tấm còn lại là ảnh chụp chung của Tô Nhung và một một người đàn ông trưởng thành.
Nhìn từ góc độ chụp, hai tấm này đều là chụp lén.
Một tấm, ở tầng dưới của tập đoàn Hình thị, người đàn ông cao lớn bước vào tòa nhà với vẻ mặt nghiêm nghị, theo sau là một chàng trai nhỏ gầy với mái tóc hơi dài. Trong tay cậu cầm theo một hộp giấy xinh đẹp, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
(Ảnh minh họa nha các bác ( ̄▽ ̄) )
Tấm còn lại, vào một ngày mưa, người đàn ông mặc vest cầm ô, đứng bên cạnh là cậu trai trẻ cúi đầu đỏ mặt. Dù không tương tác với nhau, nhưng đứng cùng một chỗ trông lại có chút hợp nhau.
(Minh họa tiếp (^3^)/)
---------------------------------------------------
Anh công : Tôi không điên, tôi chỉ là quá nhớ bé trúc mã của mình thôi.
Tôi : thật vậy à ? 😇
...
Tôi ngồi mô tả 3749 kiểu với AI mới vẽ rồi chọn ra được hình vừa ý (;-;)