7.
Ngày đầu đi quân sự, sớm tinh mơ tôi đã theo nhóm bạn cùng phòng lên xe buýt chuyên đưa đón.
Vừa xuống xe tôi đã bắt đầu ngắm nhìn chung quanh, định tìm kiếm bóng dáng của Bùi Chiêu Dã.
Thế nhưng có lẽ do đều mặc quân phục.
Tôi tỉ mỉ tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy đâu.
[Đồng Chân Chân, tiến lên đằng trước.]
Tiếng người hướng dẫn vang lên.
Tôi lấy lại tinh thần, nhanh chóng trả lời: “Đến ngay ạ.” Sau đó cầm tấm biển trên tay tiến lên đằng trước.
Kết quả còn chưa kịp tiến lên đằng trước.
Đã nghe thấy tiếng thảo luận xôn xao vang lên:
“Trời ơi, nam sinh vừa mới xuống xe ấy, cậu có thấy không?”
“Thấy mà thấy mà! Nhan sắc cậu ấy đỉnh vãi, đẹp trai lắm luôn ấy aaaa, sớm biết thế thì tớ đã đến Thanh Hoa rồi!!”
“Tớ cũng vậy, biết trước đã giàu rồi huhuhu…”
“Ôi cái đám con gái này, không phải người lớp chúng ta cũng đẹp trai lắm à?”
…
Cuối cùng từ trong đám đông, sau bao trăm cay nghìn đắng tôi đã chen lên được đằng trước.
Tôi chưa kịp thở một hơi, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp tầm mắt của đương sự đang được thảo luận.
Não tôi ngừng hoạt động, chết cứng luôn tại chỗ.
Trong đội ngũ tân sinh viên Thanh Hoa phía đối diện, Bùi Chiêu Dã sắc mặt âm trần nhìm chằm chằm vào tôi.
Mà tôi cầm trong tay, là tấm biển của khoa tiếng Trung Bắc Đại…
Hồi tưởng liều chết bắt đầu công kích tôi.
Nhớ lại lần tôi lén hỏi dò thử Bùi Chiêu Dã:
“Này, tớ điền Thanh Hoa, cậu định điền vào đâu thế?”
Cậu lười biếng quan sát tôi, cười xấu xa:
“Không phải nói ghét tớ lắm hả? Yên tâm, anh đây đến Bắc Đại rồi.”
Bắc Đại, Thanh Hoa…
Tuyệt vời, hai người chúng tôi đều sáng suốt vô cùng.
Tôi khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lấy tấm biển trên tay che mặt, định biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng hiển nhiên là không làm được rồi.
Lâm Đạo nghi hoặc đi tới.
“Làm gì thế Đồng Chân Chân, mau ngẩng đầu ưỡn ngực đứng nghiêm cho tớ đi nào!”
Nói xong, ổng đưa tay đỡ cái kính không may mất một nửa, đè thấp giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
“Đám nhãi ranh Thanh Hoa phía đối diện đang nhìn sang đây đấy, các cậu đoạt chút nổi bật cho tớ, nhất định phải để cho họ biết đến phong thái của tân sinh viên Bắc Đại chúng ta!”
Nghe thấy ý chí chiến đấu sôi sục trong lời nói của Lâm Đạo.
Tôi kiên trì hùa theo: “Được.”
Sau đó run rẩy giơ cao tấm biển trong tay lên, nhìn không chớp mắt về phía trước.
Đùa gì thế, ánh mắt như dao của Bùi Chiêu Dã thỉnh thoảng nhìn sang đây, ai mà dám đối diện với cậu chứ.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng là Bùi Chiêu Dã lừa người trước, dựa vào đâu người sợ lại là tôi chứ.
Càng nghĩ càng thấy có lý chẳng sợ, thừa dịp không ai để ý đến bên này.
Tôi trực tiếp lén cho cậu một ánh mắt khiêu khích.
Bùi Chiêu Dã nở nụ cười, nhưng chỉ thoáng cong môi, trong ánh mắt u ám lại cất giấu ẩn ý khó nói nên lời.
Một lát sau cậu đè khóe môi xuống, khẩu hình miệng không ngừng biến đổi.
Tôi vừa nhìn đã hiểu khẩu hình miệng của Bùi Chiêu Dã.
Cậu hiển nhiên đang nói:
“Đây là bất ngờ cậu nói cho tớ à? Ồ, là vô cùng bất ngờ luôn đấy.”
“Lát nữa đứng im đấy.”
“Nếu không đợi tớ tóm được cậu, thế thì cậu xong đời rồi đó.”
Mí mắt tôi không kìm được mà nháy liên hồi, cuối cùng cảm thấy không chạy mới là xong đời ấy.
Quả nhiên ông bà xưa nói rất đúng, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
8.
Cách thời gian kết thúc huấn luyện buổi sáng chỉ còn vài phút đồng hồ, tôi lấy cớ đi vệ sinh chuồn đi trước.
Trước khi đi còn cố ý quan sát tiểu đội 8 của Bùi Chiêu Dã.
Tuy rằng cách hơi xa, nhưng Bùi Chiêu Dã có dáng người cao ngất trong đám người vẫn như có dự cảm mà hơi hơi quay đầu lại nhìn sang đây.
Tuy nhiên trong cả sân thể dục chính là có mấy ngàn sinh viên mặc quân phục giống y như đúc.
Tôi cá là cách xa như vậy cậu không thể nhận ra tôi đâu.
Vì thế không hề áp lực mà hữu tình tặng cho cậu một mặt quỷ.
Yên tâm bước ra khỏi sân thể dục.
Trên đường đi, tôi đều cúi đầu nhắn tin cho Hứa Hiểu Nam.
[Vậy ra mọi chuyện bây giờ là như vậy à.]
Nhìn hàng loạt biểu tượng cảm xúc cười ha hả được gửi đến trong khung trò chuyện.
Tôi có hơi bất lực.
[Tớ cười chết hai người các cậu mất. Xin lỗi nha nhưng mà tớ nói này, phàm là một trong hai người các cậu kém sáng suốt đi một tí, thế nào cũng phải học chung một trường, kết quả là hahaha…]
Hứa Hiểu Nam nói đến đây, tôi có chút bất đắc dĩ.
[Đừng cười nữa, trước lúc nộp nguyện vọng vài phút tớ còn hỏi Bùi Chiêu Dã cuối cùng có phải điền Bắc Đại hay không.]
[Có phải Bùi Chiêu Dã sợ cậu cố ý điền ngược lại với cậu ấy nên mới không nói thật không nhỉ?]
[Chân Chân, thật ra cái hôm cậu đến nhà tớ ấy, Bùi Chiêu Dã cũng ở đấy không phải là trùng hợp đâu, còn có tớ nghe Từ Húc Trạch nói ngày cuối báo danh vào đại học cậu ta gọi điện thoại cho cậu .]
[Cậu có bao giờ tự hỏi vì sao không?]
Tôi đọc qua mấy tin nhắn Hứa Hiểu Nam gửi đến, lòng tôi khẽ run lên.
Trong đầu có thứ gì đó đang dần nảy mầm.
Đáng tiếc tôi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã va “bốp” phải một bức tường thịt.
“Đồng Chân Chân, ai dạy cậu cúi đầu nghịch điện thoại không nhìn đường thế?”
Giọng nói quen thuộc mang theo chút nguy hiểm từ trên đỉnh đầu truyền đến.
9.
Tôi che trán ngẩng đầu nhìn lên.
Bùi Chiêu Dã đang cười như không cười nhìn tôi.
“Cậu cậu cậu…”
Tôi ngạc nhiên đến mức nói năng lộn xộn.
Cậu không để ý mà đến gần tôi, kéo tay tôi đang bụm trán ra, nhẹ nhàng thổi.
Tôi chợt cứng người, lúng túng đứng im tại chỗ, không dám cử động.
Có lẽ là không có chuyện gì, nên tay cậu nhanh chóng bỏ tay xuống.
Nhưng là tôi đánh giá vậy.
Dù sao từ nhỏ đầu tôi đã cứng như sắt, thế nên nói không chừng ngực cậu đau hơn đầu tôi nhiều.
Tôi nghĩ linh tinh, hồi hộp cũng dần tan biến.
Mãi đến lúc cậu tỏ vẻ như thường nói: “Tớ cái gì, nhìn thấy tớ cậu ngạc nhiên đến vậy hả?”
“Không không, sao có thể thế được, dù sao sân thể dục lớn đến như vậy, tình cờ gặp ở đâu đó cũng rất không bình thường ấy nhờ.”
Tôi cười mỉa nói.
“Nói không sai, dù sao nơi này không lớn, dù có trốn ở đâu cũng sẽ bị tìm thấy nhỉ.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Tôi vội vàng hùa theo lời Bùi Chiêu Dã.
Kết quả vừa dứt lời bèn nhận thấy bất thường.
Mọe nó, boy tâm cơ Bùi Chiêu Dã này lại đào hố rồi.
“Thế nên, Đồng Chân Chân, cậu chính là đang trốn tớ phải không?”
Bùi Chiêu Dã được voi đòi tiên mà cười lạnh, mặt không biến sắc lên án.
“Tớ chỉ biết, Đồng Chân Chân cậu là đồ không có trái tim thôi.”
Ủa?
Chụp cái mũ to như vậy lên đầu tôi, làm tôi hỏi chấm thật sự.
“Không phải nha Bùi Chiêu Dã, cậu nghĩ rằng là tớ đến Bắc Đại sao, còn không phải…”
Nghĩ đâu thì nói đấy, trong giọng nói bất giác mang theo chút uất ức, nói xong bèn quay người rời đi.
Bùi Chiêu Dã thoáng luống cuống, túm chặt lấy cổ tay tôi không cho tôi rời đi.
“Tớ không có ý đó!”
Tôi rầu rĩ nói: “Cậu có ý gì không liên quan gì đến tớ cả, buông ra.”
“Không buông.”
Nghe thấy cậu nói thế, tôi cắn răng gỡ tay cậu ra.
Thế nhưng sức con gái sao có thể so được với con trai chứ.
Tôi sốt ruột đến nỗi trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hốc mắt dần dần chua xót, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Chỉ là nước mắt cứ đảo quanh hốc mắt, tầm mắt không ngừng mờ đi.
“Bùi Chiêu Dã, cậu thật sự đáng ghét lắm đấy.”
Sớm biết như vậy thì sẽ không thích cậu…
Tựa như đoán được tôi muốn nói gì, dưới tình thế cấp bách cậu dùng một tay kéo lấy tôi vào trong lòng.
“Đồng Chân Chân, đừng ghét tớ được không, cậu nói cậu không thích ở đâu, tớ sửa liền.”
Giọng điệu của Bùi Chiêu Dã trước nay ngang ngược mang theo chút ý trêu đùa giờ đây vừa trầm thấp lại nghiêm túc làm người ta nói không nên lời, giống như giao hết mọi quyền chọn lựa cho đối phương, mặc cho đối phương tùy ý bắt bí.
Đại não tôi trống rỗng.
Bỗng nhiên nhớ đến tin nhắn Hứa Hiểu Nam gửi, những câu nói ấy được lồng ghép lại với nhau khiến đầu óc tôi ngày càng thanh tỉnh.
Cậu ấy nói: [Cậu có bao giờ tự hỏi vì sao không?]
Vì sao ư…
Dù sao vẫn không có khả năng là Bùi Chiêu Dã thích tôi đâu nhỉ?
Tuy là vô thức cảm thấy có chút khó tin, nhưng không thể phủ nhận rằng, thời khắc ý nghĩ này xuất hiện cũng đã điên cuồng chiếm giữ đầu tóc tôi.
Có phần sợ là bản thân đã hiểu sai ý cậu.
Nhưng Bùi Chiêu Dã không cho tôi cơ hội tiếp tục suy nghĩ miên man.
Giọng điệu Bùi Chiêu Dã nghiêm túc hỏi tôi: “Đồng Chân Chân, không phải cậu nói điền Thanh Hoa à, sao lại đến Bắc Đại rồi?”
Đáy mắt cậu ngập tràn chờ mong, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi vô thức né tránh ánh mắt của cậu, hít mũi mạnh miệng nói: “Muốn đến thì đến thôi, dù sao thì không liên quan gì đến cậu đâu.”
“Đương nhiên có liên quan đến tớ rồi.”
Bùi Chiêu Dã khá tự nhiên mà khẳng định nói.
Đúng là đồ không biết xấu hổ!
Tôi xém thì bị giọng điệu đương nhiên này của cậu chọc cười.
Cậu đột nhiên mỉm cười thật tươi, nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt tôi.
Giây tiếp theo, cậu cúi người tựa cằm vào vai tôi.
Hơi nóng phả bên tai, một cảm giác ngứa ran ập vào tai tôi.
Giọng Bùi Chiêu Dã nghiêm túc, từng chữ một lọt vào trong tai tôi.
“Đồng Chân Chân, nếu cậu điền Bắc Đại là vì thích tớ, thế thì tớ đây muốn chịu trách nhiệm với cậu, nếu không phải...” Nói xong, cậu thoáng dừng lại, giọng điệu trở nên tùy ý hơn hẳn, “Nếu không phải, tớ đây, sẽ theo đuổi cậu.”
“Bùi Chiêu Dã thích Đồng Chân Chân, từ lâu lắm rồi.”
Trong tích tắc, hơi nóng trên mặt tôi “bốc” lên.
Đầu óc trì độn, lắp bắp nói: “Không phải, chính xác là có lợi gì cũng đều cho cậu chiếm?”
Nháy mắt nghe thấy lời này, tôi hận không thể thu nhỏ tại chỗ 108 lần, mặc sức tìm một cái cống nhảy vào, sau đó cùng với rác thải bị nước cuốn trôi, hướng ra biển, biến mất khỏi trái đất!
Nhưng sự quê độ của tôi lại làm Bùi Chiêu Dã cười đến chảy cả nước mắt.
“Không cho cười!”
Tôi cố tình gây sự nói.
Bùi Chiêu Dã lại ho nhẹ một tiếng, lập tức ngừng cười.
“Ngừng rồi.”
Tôi nhất thời càng thêm muốn hóa thành bọt biển mà biến mất, u oán nhìn cậu một cái.
“Tớ muốn đi tìm bạn tớ!”
Nói xong không chờ cậu đáp lại tôi đã quay người nhanh chân rời đi.
Phía sau xa xa truyền đến tiếng cười lười biếng của Bùi Chiêu Dã.
“Đồ ngốc, hướng ngược lại, rẽ trái. Còn có, không ai đuổi theo đâu, thế nên không cần chạy nước rút đâu hahaha.”
Tôi sờ lên khuôn mặt ngày càng nóng bừng của mình, buồn bực đi theo chỉ dẫn của cậu.
Bùi Chiêu Dã phiền chết mất, cái giọng oang oang của cậu đến người khác cũng nghe thấy đấy!
Chỉ là ngay vào lúc tôi rẽ vào góc cua.
Tôi vẫn nhịn không được mà lén nhìn lại đằng sau.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở giữa những tán cây cao lớn, Bùi Chiêu Dã cứ lười biếng như vậy dựa nửa người vào thân cây nhìn tôi, sau lưng cậu là sân thể dục xanh mát, ánh nắng lốm đốm rơi trên bộ quân phục màu xanh, thế nhưng cũng không thể che dấu được sự dịu dàng trong vẻ ngỗ ngược của cậu.
Cảnh này, sau này được tôi nhớ như in rất lâu.
Lâu đến nỗi tôi và cậu đều đã bạc mái đầu.
Nhưng mỗi lần nhớ đến, niềm vui sướng thầm kín lại hiện lên trong lòng như ánh bình minh.