Trong đáy mắt kia của Liên Gia Chú tràn đầy sự tàn bạo.
Đúng vậy, tại sao chứ? Tại sao bỗng nhiên lại muốn như vậy, không phải họ đã giao ước xong rồi sao? Tại sao đột nhiên lại muốn thay đổi? Trước đây không phải rất tốt hay sao?
Bỗng chốc có thứ gì đó rơi xuống, khi thứ ấy nhỏ xuống mu bàn tay cô mới ý thức được đó là nước mắt.
“Lâm Phức Trăn, cậu bị ngớ ngẩn à”. Anh nói: “Không phải là trò chơi đã kết thúc rồi sao?”
Trò chơi, đúng vậy, mấy tiếng trước trò chơi tốn mất 3 tháng của họ đã kết thúc rồi.
“Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, Phương Lục Kiều đã khóc lóc rời đi, bây giờ”, Liên Gia Chú gạt từng sợi tóc rủ xuống trước ngực cô ra, hơi khép hờ mắt, dùng phong thái từ trên cao nhìn xuống “Bây giờ chẳng qua là mình chỉ muốn nhận được thù lao của trò chơi mà cậu trả cho mình, Tiểu Họa Mi, có cần mình phải nhắc cho cậu biết thù lao của trò chơi là gì hay không”.
“Gia … Gia Chú”. Cô mấp máy môi, nói: “Đúng, mình đã từng nói, chờ trò chơi kết thúc chúng mình ở cùng nhau, nhưng … bây giờ không phải … không phải là chúng ta  vẫn chưa …. vẫn chưa phải là ở cùng nhau sao? Qua … qua mấy ngày nữa mình sẽ … sẽ gọi điện cho mẹ mình, … gọi … gọi cho dì Daisy, sau đó … sau đó cậu gọi cho … gọi cho ông nội cậu, sau đó … sau đó chúng ta sẽ … sẽ công bố với công chúng. Gia … Gia Chú … cậu thấy như vậy …”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play