Bóng đêm ngoài cửa sổ trùng trùng điệp điệp, phòng y tế như bị ngăn cách bởi một tầng không gian bên ngoài thế giới.
Sóng vai ngồi kề bên nhau, Lâm Phức Trăn tựa đầu lên vai Liên Gia Chú, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, cô không biết loại buồn ngủ này rốt cuộc là do thước hay là do nụ hôn của Liên Gia Chú.
Đây là đo sắc thái mê hoặc của đêm đen, ánh sáng bị chỉnh tới mức nhỏ nhất.
Mấy lần mở mắt ra Lâm Phức Trăn đều nhìn thấy hai bóng người đung đưa trên bức tường, giống như đang kề sát bên nhau, giống như không có bất kỳ sức mạnh nào có thể tách rời chúng ra.
Trên đời này cũng chỉ có cây liền cành mới có thể đạt được mức độ như vậy, trong mơ màng cô thầm suy nghĩ, cái cây tượng trưng cho tình yêu làm cho suy nghĩ của Lâm Phức Trăn càng lúc càng mơ hồ.
Trong lúc thần trí mơ hồ cô nói: “Gia Chú, không thì chúng ta đừng chơi trò chơi này nữa”.
Gia Chú lại thở dài rồi, anh dùng giọng nói như tiếng thở dài nói ra: “Vần đề này vẫn nên đợi cậu khỏi bệnh rồi chúng ta lại bàn tiếp”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play