Nhìn gương mặt đang ở gần ngay trước mắt, Trần Dĩnh Mỹ cong khóe miệng lên: “Yann”.
Không biết Liên Gia Chú đã đứng bên cạnh cô bao lâu rồi, anh nhìn cô rồi hỏi Đứng đây làm gì vậy? Cuối cùng còn thêm một câu “Ngốc quá đi”.
Tay Trần Dĩnh Mỹ chạm lên khóe miệng, dường như cô đã đứng ở chỗ này rất lâu rồi, khi còn bé mỗi khi cô đứng ngây ngốc lâu thì sẽ chảy nước miếng, cho dù thói quen này cô đã bỏ từ rất lâu trước đây rồi, nhưng động tác theo bản năng đó vẫn không đổi được.
Dưới ánh mắt của Liên Gia Chú cô từ từ thu tay lại.
“Sao lại sớm như vậy?” Anh hỏi cô.
Ngày hôm qua đối với Trần Dĩnh Mỹ mà nói thật sự là một ngày xui xẻo, ở viện bảo tàng nghệ thuật Picasso cô không nên tò mò với cái nút kia, tò mò thì cũng thôi đi, còn thế nào cũng phải chạm tay vào nó nữa.
Bây giờ có thể đứng ở đây may mà có Liên Gia Chú. Buổi sáng Trần Dĩnh Mỹ gọi điện cho Liên Gia Chú bày tỏ lời cảm ơn, ở trong điện thoại cô đã cố lấy dũng khí nói em nhớ anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play