Đinh Tuệ cứ đứng như vậy mà ngửa đầu nhìn Tống Viêm, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của cậu.
Sơn tường vẫn còn đang bong xuống từng mảng, tiếng dòng điện rò rỉ và cái bóng đèn cuối cùng liên tục phảng phất ánh quang như đang giãy giụa hấp hối.
“Được rồi, chú đi theo con.” Tống Viêm vỗ vỗ cái tay đang ôm cậu của Kỷ Hành Phong, bình tĩnh nói với cô bé.
Cánh tay Kỷ Hành Phong ôm chặt hơn một chút, hiển nhiên là anh không nguyện ý để Tống Viêm đi mạo hiểm, nhưng sau một hồi cúi đầu đối mặt với Tống Viêm, anh vẫn đồng ý với lựa chọn của cậu.
Hoặc là nói, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác.
Tống Viêm đứng xuống đất, nắm bàn tay hư vỡ của Đinh Tuệ, cùng cô bé bước vào hành lang tối đen. Kỷ Hành Phong và Hạ Phồn cũng dán sát theo sau.
“Căn phòng này sắp không còn trụ được bao lâu nữa đâu, nếu muốn sống thì mau đến đây đi.” Trước khi hoàn toàn bước ra khỏi cửa, Tống Viêm nghiêng mặt, nói với những người còn lại trong phòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play