Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tống Viêm đã bị một trận luyện giọng cao vút ngoài cửa gọi tỉnh.
Tối qua cậu ngủ rất trễ nên sáng ra chẳng có tí tinh thần, mơ mơ màng màng kéo tay Kỷ Hành Phong ụp lên hai tai mình, Kỷ Hành Phong cũng hết sức phối hợp mà che kín lỗ tai giúp cậu. Tống Viêm vô thức cọ vào lòng bàn tay đối phương, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Đến lần thứ hai tỉnh lại, trời đã sáng hẳn rồi, Tống Viêm dụi mắt, phát hiện Kỷ Hành Phong đã rời giường, đang ngồi cạnh bàn, trên bàn còn bày một ít điểm tâm.
“Còn buồn ngủ không? Em có muốn ngủ thêm một lát không?” Kỷ Hành Phong thấy cậu tỉnh, đi đến mép giường, bàn tay nhẹ nhàng áp lên đôi mắt của Tống Viêm.
Tống Viêm bị che mắt nhưng vẫn rất thoải mái, cậu lắc đầu: “Thôi, em cũng nên dậy rồi.”
Cậu hiểu, suy cho cùng thì hiện giờ vẫn đang là ở trong trò chơi, không thể ỷ vào sự che chở của Kỷ Hành Phong mà hoàn toàn buông lỏng tính cảnh giác.
“Không ngủ tiếp thật hả?” Kỷ Hành Phong thu tay, khom lưng hôn lên đôi mắt hơi sưng của Tống Viêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT