Trong mấy ngày kế tiếp, bởi vì Tống Viêm bị thương nên hai người không tiến vào phó bản tiếp theo ngay.
Bọn họ cùng ở trong căn nhà này, giống như ngày nào cũng sống với nhau, tạm thời quên đi áp lực của trò chơi.
Ánh đèn đại diện cho ban ngày chiếu lên tấm rèm dày dặn trong phòng ngủ, mặc dù trong phòng vẫn rất tối, nhưng Tống Viêm vẫn tự nhiên tỉnh dậy, cậu hưởng thụ cánh tay ấm áp kia vòng bên hông mình, quay đầu là có thể nhìn thấy mặt Kỷ Hành Phong, gương mặt không đeo mặt nạ dù phủ đầy vết sẹo, nhưng vẫn làm Tống Viêm yêu thích không thôi.
Cậu lặng lẽ xê dịch cơ thể có phần nặng nề của mình, muốn cọ cọ Kỷ Hành Phong, nhưng không ngờ mới vừa nhúc nhích một cái, đôi mắt cậu vô cùng quen thuộc kia lập tức mở ra, tựa như đã sớm dự liệu được cậu muốn làm gì, động tác lưu loát kéo người quay lại lồng ngực, sau đó nghiêng người mổ một phát lên môi cậu.
“Anh lại dậy sớm.” Tống Viêm ngửa đầu ra sau, vùi thật sâu vào gối mềm, sau đó dùng bàn tay đã tháo băng vải nhưng vẫn chưa tróc máu khô, nhẹ nhàng đẩy đầu Kỷ Hành Phong.
“Không có, anh dậy cùng lúc với em mà.” Kỷ Hành Phong theo tay Tống Viêm dời đầu ra, xoay người hôn xuống cái bụng nhô lên của Tống Viêm, thằng nhóc bên trong cũng giật giật, hai cha con như đang chào nhau buổi sáng.
Tống Viêm bị hành động nhỏ của hai cha con chọc híp cả mắt, nhưng không hài lòng vì tầm nhìn mờ căm, nên cậu mò mẫm mắt kính cạnh gối, đeo lên sống mũi, xuyên qua tròng kính mỏng manh, nhìn Kỷ Hành Phong xuống giường mặc áo khoác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT