Tống Viêm cảm giác mình tựa như còn trong mơ, trước mắt là hành lang u tối không một bóng người, mặc kệ cậu có làm gì cũng vô ích. Nhưng cơ thể cậu lại có thể cảm giác được, hiện tại mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, tất cả đều đã qua.
Tống Viêm ở trong trạng thái vi diệu này, cậu muốn giùng giằng trốn thoát, nhưng cả người như chết chìm, làm cậu không cách nào cử động.
“Viêm Viêm?”
“Tỉnh chưa?”
Thật may, giọng nói của Kỷ Hành Phong kịp thời xuất hiện, tựa như một câu thần chú đánh thức, giải cứu Tống Viêm khỏi giấc mộng mê man nặng nề.
Tống Viêm mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là cửa sổ đầy ánh trời chiều phía đối diện, Kỷ Hành Phong đang ngồi bên mép giường cậu, mặc dù ngược sáng, nhưng vì khoảng cách rất gần nên cậu nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, Tống Viêm chỉ muốn nhìn đối phương như vậy, Kỷ Hành Phong cũng cúi đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn Tống Viêm, hết thảy đều yên ổn tốt đẹp, thậm chí Tống Viêm còn sinh ra một chút cảm giác không thật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play