Tống Viêm theo sau Ngô Kiêu, đi dọc theo Tường Đông, bên phải là nhà ở với đủ loại kiểu dáng, căn trước là nhà nhỏ kiểu Trung Hoa truyền thống với tường trắng mái ngói, thì căn tiếp theo lại mang phong cách La Mã Châu Âu, phong cách kiến trúc khác biệt như vậy vừa hỗn loạn vừa phối hợp với nhau, nhìn có vẻ buồn cười nhưng lại vô cùng hài hòa.
Phía bên trái bọn họ là dãy hàng quán nhỏ, trên sạp bày bán những món đồ chơi nhỏ kỳ quái, người bán hô to hô nhỏ mà rao hàng. Trên khoảng đất trống giữa hai sạp hàng, còn có vài người quần áo tơi tả, tùy tiện nằm thẳng trên mặt đất.
“Trong Nhà lớn ngoại trừ cửa hàng đổi vật phẩm, thì người ta còn có thể bán những món đồ chơi mới lạ với tư cách tư nhân, giống chợ nông sản ấy.” Ngô Kiêu vừa đi vừa giới thiệu cho Tống Viêm: “Còn mấy người đó ––”
Hắn chỉ chỉ những người nằm la liệt trên nền đất: “Họ là những người đã cạn kiệt tiền vàng, nhưng giá trị sinh mệnh chưa hết nên thành người vô gia cư.”
“Nếu cậu đi theo khách sạn đen ban nãy, nói không chừng một lúc nào đó cậu cũng sẽ trở thành một trong số họ.”
Tống Viêm không biết nói gì tiếp, ngược lại chỉ những ngôi nhà nằm trên cao: “Những ngôi nhà đó, sao đi lên được?”
“Đương nhiên là đi thang máy.” Ngô Kiêu cười cười, tiếp tục đi: “Lát nữa cậu biết liền.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play