Nghe nói là sau khi dựng nước, động vật không được thành tinh?
Hầu ca cười nhạo tỏ vẻ khinh thường. Hầu ca là con khỉ đã thành tinh, đang nghênh ngang ở trong Thủy Liêm động, không sai, chính xác là Thủy Liêm động, nơi ở của con khỉ đá tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh.
Lúc Tề Thiên Đại Thánh phi thăng thì đã trôi qua không biết bao nhiêu năm rồi, mặc dù trong Thủy Liêm động còn có những con khỉ khác, nhưng chúng đều là những con khỉ bình thường chưa khai thông linh trí, ngoài Tề Thiên Đại Thánh ra thì chưa có con khỉ nào thành yêu thành tinh sống trong Thủy Liêm động, trong lúc đó thì Thủy Liêm Động xem như là hoang phế, cho đến khi Hầu ca đến.
Thủy Liêm động thật sự rất kì diệu, dựa núi gần sông, non xanh nước biếc, bốn phía có rất nhiều cây đại thụ, nước trong veo lại ngọt lành, hoàn cảnh cùng độ ấm đều rất phù hợp, thức ăn cuồn cuộn không dứt. Với điều kiện sống như thế này, theo cách nói của loài người thì chính là khu du lịch thắng địa, là nơi thích hợp cho gia đình cùng đi nghỉ phép.
Hầu ca gần đây được phong làm Hầu Vương của một đám khỉ con, hưởng thụ sinh hoạt của Hầu Vương chí cao vô thượng, làm gì cũng có người hầu hạ, muốn ăn cái gì thì thủ hạ lập tức bưng lên, rất sảng khoái.
Hầu ca rất hài lòng, nhưng cần phải sửa đổi một vài chỗ, ví dụ như: quá ồn ào.
Số lượng khỉ trong Thủy Liêm động rất lớn, một vài con khỉ có tuổi thọ rất dài, đã có hầu hầu hầu hầu hầu tôn, ngày thường những con khỉ này không có việc gì cần làm, rất nhàm chán, cho nên cả ngày cứ ở trong động ríu rít buôn chuyện, Hầu ca cảm thấy bọn họ buôn hết toàn bộ chuyện bát quái trong hầu sinh, sau đó lại tiến công tới những câu chuyện bát quái của loài người.
Mặc dù Hầu ca đã đưa cho bọn họ một ít nhiệm vụ, nhưng bọn họ lại cảm thấy không có động lực, cũng không dám tùy tiện rời khỏi Thủy Liêm động.
Năm nay không thể so sánh với năm vừa rồi, thế giới loài người rất loạn, chỗ nào cũng bắt giữ động vật, bọn họ nghe bạn bè phương xa nói rằng có rất nhiều hậu bối không hiểu chuyện lại đi quậy phá ở thế giới loài người, kết quả là sơ ý bị loài người đáng hận kia bắt được, đưa cho đoàn xiếc thú hoặc vườn bách thú để chịu tra tấn.
Vườn bách thú còn đỡ, nếu như bị đưa cho đoàn xiếc thú thì mạng đã tàn. Đám người của đoàn xiếc thú rất đáng hận, tra tấn động vật rồi lại muốn bọn chúng làm việc theo mệnh lệnh, làm sai thì bị đánh, không cho ăn, rất nhiều động vật bị bỏ đói đến mức gầy trơ cả xương, rất đáng thương.
Cho nên rất nhiều con khỉ nói với con cháu của mình, đừng đi ra ngoài, đừng đụng đến loài người, loài người siêu đáng sợ.
Hầu ca cảm thấy rất phiền phức, sau khi thành tinh hắn đã lăn lộn trong thế giới loài người một khoảng thời gian, loài người đã thực hiện kế hoạch hoá gia đình biết bao nhiêu năm, còn đám khỉ bọn chúng thì sinh nhiều con nhiều cháu như vậy lại không thấy có ai quan tâm, mẹ nó, một Thủy Liêm động bị nhét đầy khỉ thì rất đẹp đúng không hả!
Không đúng, hiện tại có rất ít động vật thành tinh, không có ai quản lý cũng không lạ gì.
Vậy thì hắn sẽ quản lý, dù sao hiện tại hắn cũng là Đại vương.
Nào, đám khỉ tụi bây, tập hợp, có chuyện cần bàn bạc.
Hầu ca hô to một cái, tiếng đồng thanh đáp từ bốn phương tám hướng, đám khỉ từ khắp mọi nơi trong Thủy Liêm động vùn vụt lao tới, ríu rít đứng trên mảnh đất trống, không bao lâu thì mảnh đất trống của Thủy Liêm động chất đầy cả đống khỉ.
Hầu ca nghe thấy có con khỉ ở bên kia hô to: Hey, người anh em nhường nhịn một tí đê, anh đang dẫm lên chân tôi đó. Người anh em này cậu có thể nhường một chút không, sắp nằm vào lòng tôi rồi.
Có một con khỉ kêu lên: Đại vương, Đại vương, chúng tôi muốn mở rộng diện tích chỗ ở, bây giờ chen chúc toàn là khỉ.
Hầu ca bất đắc dĩ, thật ra Thủy Liêm động không lớn lắm, khỉ thì quá nhiều, chỗ ở thì có hạn, tạm thời vắt không ra chỗ để ngồi.
Chờ đám khỉ đã đông đủ, Hầu ca lên tiếng:
Khụ khụ, đám khỉ tụi bây, trong mấy ngày nay bổn vương đã liên tục quan sát, bổn vương phát hiện đại đa số con khỉ rất nhàn rỗi, bởi vì không có việc gì làm, cả ngày ngồi trên tảng đá, vận động không đủ dẫn tới rất nhiều con khỉ mắc phải một chứng bệnh rất phổ biến ở thế giới loài người, là bệnh béo phì. Đối với loài khỉ chúng ta vốn phải có động tác nhanh nhẹn, giỏi leo trèo mà nói, thì đây là chứng bệnh chí mạng, nếu dáng người chúng ta quá béo, chúng ta chạy nhanh không được, trèo cây không được, đu dây mây cũng không được, nếu có kẻ thù tấn công chúng ta, thì đó chính là ngày tận thế của loài khỉ. Cho nên, ngay tại đây, vì giúp cho không khí không quá nhàm chán, lại càng phải vì mục tiêu giảm béo, anh đây nhân danh Hầu Vương, đưa ra vài kế hoạch cho mấy đứa, tên là: Kế hoạch giảm béo. Cho nên, đối với trò chơi lần này, tụi bây đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Hầu ca hoàn thành một bài diễn thuyết dâng trào, cảm xúc kích động lan tỏa đến những con khỉ phía dưới, đám khỉ hưng phấn “Rống rống rống” đáp lại hầu Vương tôn kính của bọn họ.
Hầu Vương nói cái gì cũng đúng! Những điều Hầu Vương làm đều tốt cho chúng ta!
Thế nên, bắt đầu! Trò chơi đầu tiên: Tập thể đi hái trái cây, so tài xem ai hái được nhiều hơn, hái nhanh hơn thì sẽ có thưởng, khi trở về sẽ mở tiệc!
Ra lệnh một tiếng, đám khỉ tản đi bốn phía, hướng đến những cây ăn quả xung quanh Thủy Liêm động mà tấn công.
*
Trên một cây táo, một tiểu nhân nhi đang run bần bật, mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng không dám nhìn xuống dưới.
Hu hu, cây cao quá, không trèo xuống được, không dám nhảy. Quả táo nhỏ nơm nớp lo sợ ôm lấy nhánh cây thô to, sợ mình bất cẩn trượt chân ngã xuống, cậu yếu ớt như vậy, rớt xuống chắc chắn sẽ nát.
À, cần giải thích một chút, tiểu nhân nhi này không phải là người, là một quả táo tinh mới vừa thành tinh không lâu, là một quả táo tinh sợ độ cao nhưng lại biến hình trên cây, qua nhiều ngày rồi mà vẫn không xuống được, nhìn xuống dưới cũng không dám, cứ ôm nhánh cây mà phát run.
Thần linh ơi, ai tới cứu cậu với, giúp cậu xuống đi, quả táo này mặc cho người đó xử lý.
Không, cậu không muốn có người tới đây, để động vật tới là được, cậu có thể trao đổi với chúng nó.
Cậu biết chuyện sau khi lập nước thì động vật không được thành tinh, vậy thì chắc chắn sẽ không có động vật thành tinh nào, ừm, cậu là ngoại lệ, cậu thật sự không biết làm sao mình lại thành tinh, hình như là bị một con khỉ đen thùi cắn một cái, cảm thấy không ăn được nên ném lại lên cây —— đúng vậy, đây là nguyên nhân cậu bị kẹt ở trên cây, tất cả là do con khỉ kia không ném cậu trên mặt đất mà ném lên cây —— sau đó cậu thành tinh.
Tức chết quả!
Quả táo nhỏ ở bên này ai oán quả sinh quá gian nan, còn đám khỉ bên kia hái trái cây đến mức khí thế ngất trời.
Hầu ca cũng tham dự trò chơi lần này, nhưng mà hắn không thi đua cùng đám khỉ đó, chỉ tùy tiện chơi chơi đùa đùa. Tức cười, hắn mạnh như vậy, không cần so đo với đám khỉ chỉ cần một giây đã bị hắn bỏ xa! Nếu không có thực lực thì hắn làm sao có thể làm Hầu Vương? Đừng quên hắn là khỉ thành tinh.
Hầu ca sau khi thành tinh thì không thích diện mạo của loài người, nên lấy luôn hình dáng của khỉ, cũng vì nguyên nhân này nên hảo cảm của đám khỉ đối với hắn up thẳng lên.
Hầu ca nhìn đám khỉ đang vây quanh muốn trèo lên cây chuối tây, thở dài, bắt đầu đi tìm táo mà hắn thích ăn nhất.
Đúng vậy, mi không nhầm đâu, Hầu ca thích ăn nhất không phải chuối, mà là táo!
Đám khỉ: emmmmm, đối với chuyện kỳ quái là Hầu Vương chỉ thích ăn táo, không ăn chuối này, chúng tôi đã quen rồi, rất quen rồi, thật đó.
Rất nhiều cây ăn quả xung quanh Thủy Liêm động, hoàn toàn không cần phải lo lắng rằng sau khi đám khỉ hái hết sẽ không còn quả để ăn .
Hầu ca đi đông dạo tây nhìn nhìn, cây ăn quả nhìn thấy nhiều nhất là cây chuối mà đám khỉ thích ăn, hắn hiểu. But! Hắn không tìm thấy dù chỉ là Một! Cây! Táo! Không biết mấy con khỉ kia hái táo cho hắn ở đâu.
Hello! Hi! Táo nhỏ thân yêu của anh, rốt cuộc em đang ở đâu? Hầu ca tìm cưng rất vất vả! Cưng mau mau xuất hiện! Mau mau xuất hiện đi!
Hầu ca ngu đần vừa hát lên khúc hát tự chế vừa lả lướt đi đường, liên tục rung lắc từ cây này tới cây khác.
Đung đưa đung đưa, hắn đột nhiên dừng lại, gõ đầu một cái.
A, mình nhớ ra rồi, trước đó không lâu mình có thấy một cây táo, táo rất nhiều, nhưng mà khi đó mình cảm thấy táo không ăn được, nên thẳng tay ném lên cây, dù sao cũng không tìm ra cây táo nào khác nữa, mặc kệ nó ăn có ngon hay không, trước hết đi tìm nó cái đã.
Hầu ca quay đi, hắn nhớ cây táo ở hướng ngược lại.
Quả táo nhỏ ở nửa tiếng trước: Run bần bật ôm lấy nhánh cây, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
Quả táo nhỏ ở nửa tiếng sau: Run bần bật ôm lấy nhánh cây, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
Hức hức hức, cậu không dám động đậy tí nào. Mệt mỏi quá, buồn ngủ quá, ai đó cứu tôi với!
Nội tâm quả táo nhỏ khổ sở điên cuồng gào thét, về việc vì sao không dùng miệng để kêu, cậu quá mệt, không có sức, kêu không ra.
Í? Hình như có âm thanh gì đó ở phía xa xa? Là âm thanh động vật đang chạy! Còn có tiếng nói chuyện! Bất quá âm thanh này có hơi là lạ? Có hơi lạc nhịp?
Mặc kệ mặc kệ, người đang tới đây chắn chắn là đến cứu cậu!
Trong nháy mắt quả táo nhỏ hưng phấn lên, hai mắt sáng lên, xoa xoa tay chờ mong.
Gần! Gần! Sắp tới rồi!
Từ từ, có cái gì đó ánh vào mi mắt quả táo nhỏ.
A, một cục đen thùi, nhìn quen quen!
Quả táo nhỏ nhìn chằm chằm cục đen thùi đuôi dài đã dừng chạy kia, nghiêm túc tự hỏi hai giây, rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao lại cảm thấy quen quen.
Cậu phẫn nộ, con khỉ! Là con khỉ đã cắn cậu! Là con khỉ cắn cậu xong rồi ném cậu lên cây!
Quả táo nhỏ tức giận như muốn biến thành cá heo! Làm sao cậu có thể gặp lại con khỉ đáng ghét kia hả! Lần này hắn sẽ không ăn cậu nữa đúng không?
Đừng ăn cậu! Cậu không ăn được!
Quả táo nhỏ lại bắt đầu ôm nhánh cây run bần bật, núp phía sau nhánh cây thô to.
Hầu ca đã đến nơi hắn muốn đến, chậm rì rì đi vòng vòng quanh cái cây, rất hài lòng, đúng, đúng là cái cây hồi trước rồi.
Sau đó ngửa đầu một cái mới phát hiện có một người đang đứng trên cây? Người này thoạt nhìn có hơi be bé, thân hình bị lá cây rậm rạp che hơn phân nửa, không nhìn thấy mặt, nhưng Hầu ca vẫn thấy được bộ dáng run rẩy của tiểu nhân nhi.
Hắn ngẩn ra, đứa trẻ này sợ độ cao nên không trèo xuống được? Chắc không phải tên ngốc đâu ha? Sợ độ cao mà còn trèo lên trên!
Hầu ca nghĩ rằng dù sao mình cũng muốn trèo lên hái táo, vậy thì thuận tiện cứu thằng nhóc kia xuống.
Hắn linh hoạt trèo lên, một thoáng sau đã trèo đến ngọn cây, hái một trái táo rồi tiện đường đem tiểu nhân nhi xuống luôn.
Hầu ca cất quả táo đi, miễn cho lát nữa lúc hắn chạy thì nó bị văng đi mất, vừa ngước đầu lên thì sửng sốt.
Gì vậy, tôi đâu có bắt nạt cậu, cậu cậu cậu sao lại khóc chứ?!
Tiểu nhân nhi vừa mới được hắn cứu biến thành lệ quỷ trong chớp mắt, nhìn thấy hắn tới gần thì khóc còn dữ dội hơn nữa.
Hầu ca không hiểu lắm, hắn, nhìn khủng bố lắm hả?
Trong miệng tiểu nhân nhi lầm bầm cái gì đó, Hầu ca yên lặng lắng nghe, vẻ mặt nháy mắt trở nên phức tạp.
Tiểu nhân nhi nói năng lộn xộn: Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi, tôi không ăn được hu hu……
Đứa bé này sợ hắn ăn cậu?
Hầu ca cúi đầu, nhìn nhìn ngoại hình của mình thì đột nhiên hiểu ra, à, hắn đang ở dạng nguyên hình, bởi vì lúc thành tinh thì thân hình có hơi lớn, hèn chi đứa nhỏ này bị dọa sợ.
Hầu ca biến hình một cái, lập tức biến thành một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng, trên người là áo choàng hình trăng lưỡi liềm.
Quả táo nhỏ khi thấy màn biến hóa thần kỳ này thì quên cả khóc, cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông đang mỉm cười với cậu, ngơ ngác nghĩ: Con khỉ này cũng thành tinh giống cậu, con khỉ này lúc cười rộ lên thiệt là đẹp trai, đôi mắt cong cong.
Quả táo nhỏ si ngốc đi về phía người đàn ông, dang tay ôm chặt đùi hắn ta (là eo), mặt dán vào ngực người đàn ông kia, nhắm mắt lại.
Ừm, tiểu nhân nhi này thật ra cũng không quá bé, so với tên đàn ông kia thì lùn hơn một cái đầu.
Lúc này đổi thành Hầu ca sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt, làm sao vậy?
Chỉ thấy tiểu nhân nhi hiền lành co thành một cục trong lồng ngực hắn ( quả táo nhỏ trong mắt Hầu ca), trắng trẻo mềm mại, Hầu ca cảm thấy đẩy ra cũng không được, không đẩy cũng không được, nhìn người này yếu ớt đến mức khiến hắn sợ không cẩn thận một tí thì sẽ đụng chết người ta.
Sau khi rối rắm một lúc lâu, Hầu ca mới quyết định đẩy tiểu nhân nhi này ra, duy trì mãi ở tư thế này làm hắn rất mỏi.
Chọt chọt cánh tay của tiểu nhân nhi, không nhúc nhích, lại chọt, vẫn không nhúc nhích.
Hầu ca rất cẩn thận mà chọt liên tục vài cái, tiểu nhân nhi vẫn không nhúc nhích, điều này làm cho hắn hoảng hồn, có phải tiểu nhân nhi này đem đầu chôn trong lồng ngực hắn chôn tới mức bị nghẹn chết hay không?
Hầu ca nhanh tay kéo đầu của tiểu nhân nhi đang chôn trong ngực mình ra, nhìn thấy mặt cậu thì chớp mắt một cái…… Hiện tại hắn không diễn tả nổi cảm giác trong lòng.
Tiểu nhân nhi nhắm mắt lại, đang ngủ ngon lành.
À, thì ra không phải bị nghẹt thở chết, mà là ngủ mất rồi.
Hù chết khỉ!
Hầu ca cảm thấy rất khó khăn, không biết nên xử lý tiểu nhân nhi phiền phức này như thế nào, dựa theo tính cách của hắn thì cứ mặc kệ, thẳng tay ném tiểu nhân nhi này đi, nhưng mà, hắn nghe nói ở những vùng phụ cận có rất nhiều động vật ác cảm với loài người, bởi vì loài người bắt rất nhiều tộc nhân của chúng nó.
Nếu tiểu nhân nhi bị chúng nó phát hiện được, chắc chắn sẽ bị tra tấn. Chúng nó là động vật chưa khai thông linh trí, khi ra tay sẽ không biết nặng nhẹ, vậy nên tiểu nhân nhi yếu ớt này mà lạc vào tay chúng nó chắc chắn không chết thì cũng bị thương.
Hầu ca nghiêm túc tự hỏi một chút, quyết định đem tiểu nhân nhi này về Thủy Liêm động, dù gì hắn cũng xem như là người, có thể giúp đỡ cậu.
Đúng vậy đó, chứ không phải hắn thấy tiểu nhân nhi này mềm mềm đáng yêu nên mới đem về đâu, hắn là dạng khỉ này sao!
Hầu ca cảm thấy vui rạo rực ôm tiểu nhân nhi lên, mang theo chiến lợi phẩm của mình—— một quả táo —— trở về Thủy Liêm động.
Có mấy đám khỉ đã chiến thắng trở về động, thấy Hầu Vương nhà mình ôm một tên loài người trở về thì tò mò bu lại quan sát.
Ôi trời ơi, Hầu Vương đem loài người về Thủy Liêm động, bớ làng nước ơi.
Cái gì cái gì? Hầu Vương mang người về?
Trời ơi, khỉ nhiều quá, tôi không thấy gì hết, người đó nhìn ra sao? Có kinh khủng không?
Tôi đứng ở tuốt bên trong, Hầu Vương che hết mặt người ta rồi, tôi không thấy gì hết. Nhưng mà thân hình hình như cũng không tồi.
Loài người? Không phải là loài người ai cũng muốn bắt chúng ta hả? Sao Hầu Vương lại mang con người về đây?
Ơ hay, không phải loài người nào cũng là người xấu, thật ra phần lớn con người vẫn là người tốt, người này được Hầu Vương mang về, chắc chắn là người tốt, bà con không cần lo lắng.
Ui, có khi nào đó là Hầu Hậu không ta? Hầu Vương mang người ta về để kết hôn động phòng.
Hầu Hậu…… Có thể lắm, Hầu Vương vẫn đang là con khỉ độc thân mà.
Nhưng mà người ta hình như là giống đực, Hầu Vương của chúng ta cũng là giống đực, giới tính tương đồng yêu đương thế quái nào được?
Mi quá thiếu hiểu biết, thật ra giới tính tương đồng mới được yêu nhau, giới tính bất đồng thì sao mà yêu đương? Hầu Vương đối loài người kia chắc chắn là tình yêu đích thực!
Này…… Sao nói tôi ngốc?!! Có ý gì đây!
A, tôi thấy rồi, con người này đáng yêu quá đi!
Hầu hậu này phải được ủng hộ!
Ủng hộ +1.
Ủng hộ +2.
…… Ủng hộ + số chứng minh thư.
Ngu! Khỉ đào đâu ra số chứng minh thư?
Ờ đúng đúng! Sửa lại: Ủng hộ + số cây xung quanh Thủy Liêm động.
Thiệt 666.
Hầu ca mới đem người đặt trên bảo tọa của mình, một đống con khỉ đã vây xem hắn và tiểu nhân nhi, có thể xếp đầy ba lớp bên trong, ba lớp bên ngoài, vừa xem vừa ríu rít phát biểu ý kiến.
Nghe đám khỉ xung quanh lung tung bình luận, đầu hắn đầy vạch đen, Hầu Hậu là cái quái quỷ gì thế? Đồng tính mới được yêu là cái quái quỷ gì thế?
Hầu ca giải tán đám khỉ ồn ào, ra lệnh cho bọn chúng chọn ra con khỉ giành chiến thắng và chuẩn bị đồ ăn cho bữa tiệc.
Quả táo nhỏ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần, toàn thân cậu rất thoải mái, nhưng mà có cảm giác hơi sai sai chỗ nào đó, hình như dưới người cậu có đồ vật gì đó rất cứng.
Cậu mơ mơ màng màng trợn mắt, nhìn xuống dưới thân, thì ra là cậu đang ngủ trên một tảng đá lớn, hèn chi dưới thân lại cứng như thế, làm cậu ngủ không được thoải mái.
Khoan? Chuyện gì đang xảy ra? Chỗ nào đây?
Quả táo nhỏ ngáp một cái, ánh mắt ngơ ngác nhìn thẳng lên trần nhà, tự hỏi đây là đâu, sau đó nghĩ tới điều gì đó, lăn một cái rồi bò dậy, nhìn nhìn khắp nơi.
Người kia…… Không phải, con khỉ kia đâu?
Sau đó quả táo nhỏ đã bị tình cảnh trước mắt dọa cho sợ hết hồn.
Tốt lắm, thật nhiều khỉ! Chúng nó đang làm gì vậy? Vì sao mỗi con khỉ đều phải đặt một rổ trái cây trên đỉnh đầu trong khi thân thể đang lắc lư?
Ngay lúc quả táo nhỏ tỉnh lại đã có con khỉ nhìn thấy, nhanh chóng báo cho Hầu Vương đang cùng vui đùa trong đám khỉ.
Báo cáo Hầu Vương, Hầu Hậu đã tỉnh, hình như đang tìm ngài.
Hầu ca đi đến bảo tọa của mình, lập tức nhìn thấy một người mặc bộ quần áo màu đỏ rực —— đây là do vỏ táo đỏ của quả táo nhỏ biến thành quần áo —— đầu tiểu nhân nhi xoay tới xoay lui, cực kỳ đáng yêu, thoạt nhìn thì có vẻ là đang tìm hắn.
Hầu ca đã hóa thành hình người đi đến bên cạnh bảo tọa, vẫn là bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, cánh tay dài duỗi ra chộp lên vai quả táo nhỏ.
Nhóc con, tỉnh rồi hả?
Quả táo nhỏ bị bàn tay trên vai làm hết hồn, lúc nhận ra là tay của con khỉ thành tinh kia thì mới yên lòng, ngước gương mặt đầy tươi cười lên: Ừ, tôi tỉnh rồi.
Hầu ca sửng sốt: Đáng, đáng yêu quá!
Đã qua một khoảng thời gian dài, quả táo nhỏ biết rằng con khỉ này sẽ không ăn cậu nên thả lỏng cả người, ngồi trên một tảng đá —— là bảo tọa của Hầu ca, tùy ý hỏi: Mấy anh đang làm gì vậy? Nhiều trái cây quá đi.
Hầu ca đáp: Chúng ta đang tổ chức một bữa tiệc, có rất nhiều trái cây mới mẻ vừa mới vừa hái, cậu muốn ăn không?
Vừa nghe hắn nói như thế, quả táo nhỏ cảm thấy có hơi đói bụng.
Muốn!
Hầu ca gọi con khỉ gần đó buông cái rổ xuống, sau đó chỉ vào trái cây bên trong rồi nói với quả táo nhỏ: Đây, cứ tự nhiên!
Quả táo nhỏ nhìn thoáng qua, có rất nhiều hoa quả đa hình đa dạng, lại đa dạng chủng loại, cậu đi tới xem thử, có chuối, xoài, quýt, lựu, cậu thấy còn có cả táo!
Sợ hãi tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đám khỉ, đám khỉ các anh cũng ăn táo hả?
Hầu ca khó hiểu, chủ yếu là tôi ăn, tôi không thích ăn chuối, tôi thích ăn táo hơn, quả táo rất giòn, ăn rất ngon!
Quả táo nhỏ sợ tới mức run bần bật, trong lòng suy tính, tuyệt đối không thể để con khỉ này nhận ra cậu là một quả táo.
Miễn cưỡng trưng ra gương mặt tươi cười, đúng, đúng ha, ha ha ha, thật sự là táo rất ngon .
Hầu ca: Đúng rồi đúng rồi. Haiz, mà cậu là động vật nào hóa thành vậy? Tôi cảm ứng được chúng ta không cùng chủng loại.
Nội tâm quả táo nhỏ chửi thầm: Không phải động vật, mà là thực vật, tôi là táo mà anh thích nhất.
Đương nhiên là cậu sẽ không nói như vậy, nếu nói như vậy thì con khỉ chỉ thích ăn táo này sẽ muốn ăn cậu mất!
À, tôi là hamster.
Hamster a, tôi đã từng thấy hamster, con vật đó rất rất đáng yêu, hèn chi cậu đáng yêu đến vậy.
Quả táo nhỏ cười ha ha, không trả lời.
Nhưng mà hamster không phải rất giỏi leo cây hả? Trèo lên cây nhanh như chớp, mà sao cậu lại bị kẹt trên cây không xuống được?
Quả táo nhỏ cứng đờ, à, cái này, tôi là ngoại lệ, ngoại lệ.
Thì ra là vậy, vậy cậu leo lên cây để hái táo hả? Có phải cậu cũng rất thích ăn táo đúng không?
Ừm, đúng rồi.
Quá tốt, cả hai chúng ta đều thích ăn táo, chỗ này có rất nhiều táo, đã được rửa sạch sẽ, cậu ăn một chút đi.
Hầu ca đưa một quả táo đo đỏ cho quả táo nhỏ, quả táo nhỏ cứng đờ duỗi tay nhận lấy, do dự có nên ăn hay không, sau đó nhìn thấy đôi mắt Hầu ca tràn ngập uy hiếp nhìn cậu (? ), nhắm mắt, lòng chùng xuống, hung hăng cắn một miếng trên quả táo.
Hu hu, tôi không cố ý ăn đồng loại đâu, thật ra là con khỉ đáng ghét này ép tôi ăn, mau nhìn ánh mắt uy hiếp của hắn đi.
Khoan? Hình như cũng ngon, giòn giòn, ngọt ngọt.
A ô, lại cắn một cái đầy miệng.
Bên này có một khỉ một táo răng rắc răng rắc ăn táo, bên kia có mấy con khỉ chụm lại với nhau, lén lút nhìn hai tên kia một cái, lại quay đầu ríu rít thì thầm.
Coi kìa coi kìa, Hầu Vương và Hầu Hậu cùng nhau ăn táo.
Thì ra Hầu Hậu cũng thích ăn táo.
Tình cảm của bọn họ thật tốt.
Hồi sáng Hầu Vương còn nói bọn họ không có quan hệ, hừ, cùng nhau ăn táo như vậy nhìn giống như không có quan hệ sao? Dù có thành tinh cũng không nên lừa khỉ như vậy.
Thôi thôi thôi, nói không chừng Hầu Vương đang mắc cỡ.
Hay là Hầu Vương không theo đuổi được Hầu Hậu? Nên sau đó cưỡng ép bắt người ta về?
Không đúng, anh nhìn xem bộ dạng bọn họ có chỗ nào giống như Hầu Vương cưỡng ép Hầu Hậu? Tôi còn nhìn thấy Hầu Hậu cười cười với Hầu Vương, thiệt là tình yêu ngọt ngào.
Được rồi được rồi, đừng thì thầm, Hầu Vương đang đến đây, tôi cảm thấy chúng ta nên chuẩn bị một hôn lễ thật hoàn hảo cho Hầu Vương.
Tuân lệnh.
*
Trò chơi thứ hai là trồng cây.
Các người không nhìn nhầm đâu, chính xác là trồng cây.
Hầu ca không biết từ chỗ nào lấy ra một đống cây non, xếp thành một tòa núi nhỏ, tất cả đều là mầm cây ăn quả.
Tuy rằng xung quanh Thủy Liêm động có rất nhiều cây ăn quả, nhưng số lượng khỉ rất nhiều, nên phòng ngừa trường hợp xấu xảy ra, mà không ai lại ngại ăn nhiều đúng không.
Trồng cây cũng là một việc làm tiêu hao thể lực, phải đào hố, phải dọn cây non, phải lấp đất, còn phải tưới nước, trước khi tưới nước thì phải gánh nước về, lăn lộn lên xuống mấy lần, bầy khỉ đổ mồ hôi đầm đìa, lông trên người ướt thành từng sợi.
Hầu ca hài lòng nhìn đám khỉ ham thích lao động, đám khỉ cũng biết làm việc nhóm, chỉ chốc lát sau trên bãi đất trống phía sau núi mọc lên từng cây từng cây, tuy rằng trên cây không có nhiều lá, trụi lủi hơi khó coi, nhưng không sao, qua mấy ngày là lá sẽ mọc ra thôi.
Hiếm khi Thủy Liêm động náo nhiệt cả ngày, màn đêm buông xuống, đám khỉ mệt rã rời đã ngủ từ lâu.
Hầu ca ngủ trên một cái võng dài, nhường giường đá cho quả táo nhỏ.
Tiếng hít thở và tiếng ngáy truyền trong động hết đợt này đến đợt khác.
Một đêm qua đi, sáng sớm ngày hôm sau.
Quả táo nhỏ dậy sớm, tùy ý lắc lư trong Thủy Liêm động một vòng, gặp con khỉ chắn đường thì cẩn thận vòng qua, cảm thấy đói bụng nên đi rửa một quả trái cây để ăn.
Cửa Thủy Liêm động có một cái thác nước nhỏ, nước vô cùng trong xanh, quả táo nhỏ đưa tay hứng chút nước cảm thụ một chút, hơi lạnh, nhưng mà uống vào rất ngọt, quả táo nhỏ rất thích.
Mặt trời dần dần mọc lên ở hướng Đông, đám khỉ bắt đầu bát nháo lên, Hầu ca không nhìn thấy quả táo nhỏ, ý nghĩ đầu tiên là quả táo nhỏ đã rời đi rồi, sau đó mới tìm được quả táo nhỏ đang ngồi ngay cửa Thủy Liêm động.
Hắn đi qua ngồi xuống cạnh cậu.
Ừm, hiện tại bọn họ đang ở hình dạng con người, từ khi quả táo nhỏ vào ở trong Thủy Liêm động thì Hầu ca vẫn duy trì hình dạng con người, quả táo nhỏ cũng không biến lại thành quả táo —— nguyên nhân chính là cậu không biết đổi lại thành hình người —— hơn nữa cậu sợ rằng nếu mình biến lại nguyên dạng sẽ bị Hầu ca ăn luôn.
Cậu đang nhớ nhà hả? Hầu ca hỏi.
Quả táo nhỏ lắc đầu, không phải.
Nhà chính là cây táo kia, cậu không nghĩ rằng mình sẽ quay trở về, cậu đã thành tinh, không thể tiếp tục ở trên cây. Cậu đang nghĩ cách làm sao để rời khỏi chỗ này.
Cậu muốn Hầu ca đưa mình đi, lại nghĩ đến việc mình còn chưa báo đáp ơn cứu giúp của Hầu ca, vì vậy lại phiền não nghĩ cách để báo ân.
Anh có thích đồ vật nào không? Quả táo nhỏ hỏi Hầu ca.
Tôi? Hầu ca nghi hoặc nói, hỏi cái này làm gì?
Ui chao, đừng hỏi lý do, anh chỉ cần nói muốn cái gì thôi.
Có chứ, tôi muốn táo. Hầu ca nhớ ra mình vừa rời giường đã phải lo đi tìm quả táo nhỏ, một quả táo cũng chưa kịp ăn, số táo hái được ngày hôm qua có hơi ít, bị hắn và quả táo nhỏ xử lý hết rồi, bây giờ lại thấy thèm, vì vậy mới nói muốn ăn một quả táo.
Ừm, quả táo nhỏ nhíu mày làm ra bộ dáng khó xử, không còn ý tưởng nào khác hay sao? Những lời nói này là muốn ám chỉ Hầu ca đang muốn ăn cậu hả?
Không đổi, tôi phải ăn táo. Hầu ca không biết vì sao quả táo nhỏ kêu hắn đổi ý, kiên trì với quyết định của mình.
Được rồi, để tôi suy nghĩ lại.
Hầu ca:??? Cái này có gì phải suy nghĩ? Đi đến chỗ cây táo hái táo là xong rồi mà.
Hắn không hiểu được quả táo nhỏ, thấy cậu lại bắt đầu đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không thèm quấy rầy cậu, vào trong động gọi vài con khỉ đi hái táo, mặt khác tập trung đám khỉ lại, phổ biến trò chơi thứ ba: Leo cây!
Thân là khỉ, leo cây là hạng mục tất yếu, cho dù cây cao bao nhiêu, phải leo cho bằng được.
Hầu ca cố gắng làm hết phận sự của một Hầu Vương, hắn muốn xem thử có phải con khỉ nào cũng có thể leo lên cây rồi lại leo xuống hay không.
Một đám khỉ mênh mông cuồn cuộn cùng hướng đến cái cây cao nhất mà xuất phát, quả táo nhỏ đi theo phía sau Hầu ca, vẫn làm ra bộ dạng rối rắm.
Do đầu chui vào ngõ cụt, cậu không hề nghĩ tới chỉ cần đến chỗ cây táo hái mấy trái cho Hầu ca là được.
Cuối cùng, khi quả táo nhỏ đã nghĩ thông suốt thì chỉ có thể ôm cây khóc chít chít.
Nếu bạn nhìn thấy trên một cây đại thụ có rất nhiều cục đen thùi lùi nhảy nhót lung tung, đừng sợ, đó là đám khỉ đang leo cây chơi đùa đó.
Ban đầu đám khỉ ở Thủy Liêm động như tổ ong vò vẽ hướng đến cây đại thụ, trong lúc nhất thời, Hầu ca có hội chứng sợ dày đặc phải bỏ chạy.
Hắn rất sợ toàn bộ đám khỉ này cùng leo lên thì cây đại thụ sẽ không chịu nổi trọng lượng của chúng nó mà rung lắc, lập tức ra lệnh cho một đám khỉ nhỏ hơn đi leo cây đại thụ lùn khác, tốt xấu gì cũng bớt dọa người.
Hầu ca nhìn đám khỉ leo cây đã lâu, xác nhận rằng tất cả khỉ đều có thể leo cây, lại còn lắc tới lắc lui, hài lòng gật gật đầu, lúc này quả táo nhỏ vốn không có động tĩnh đang an an tĩnh tĩnh ngốc ngốc lại đi tới kéo kéo tay áo trắng của Hầu ca.
Cái đó, tôi nghĩ kỹ rồi.
Hầu ca:???
Thì là, nếu anh muốn ăn tôi, tôi sẽ cho anh ăn, chỉ cần có thể báo ân cho anh.
Hầu ca: ??? Tôi nói muốn ăn cậu hồi nào?
Quả táo nhỏ nhìn Hầu ca đang im lặng, hơi mất kiên nhẫn, cứ tưởng là hắn không chịu, nhưng không nghĩ đến trường hợp là hắn không hiểu mình đang nói cái gì. Quả táo nhỏ đi đến phía trước càng ngày càng dựa gần vào Hầu ca, ngẩng mặt nhìn hắn nói: Không phải anh nói muốn ăn sao? Vì sao không cắn tôi?
Hầu ca nhìn quả táo nhỏ đang nghiêng đầu nhìn hắn siêu dễ thương, chớp chớp mắt thuận theo diễn biến sự việc đang không rõ ràng lắm, ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn một cái trên sườn mặt của quả táo nhỏ.
Toàn bộ khỉ đã chạy đi leo cây, không có con khỉ nào biết được sự tình đang phát sinh ở bên này.
Quả táo nhỏ không dám cử động, để cho Hầu ca dán đôi môi mềm lên mặt mình, sau đó hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn thịt trên mặt cậu, không đau, mà hơi hơi ngứa.
Hầu ca lui lại, quả táo nhỏ trợn đôi mắt to đen nhánh mờ mịt nhìn Hầu ca, ăn cậu, vậy là xong rồi hả? Không giống trong tưởng tượng của cậu lắm?
Hầu ca cảm thấy trong đầu mình rối một nùi, cứ hồi tưởng mãi dư vị vừa rồi. Hắn vừa mới cắn sườn mặt quả táo nhỏ một cái, thịt mềm mềm, một trái bom rất Q…… Hình dạng, hương vị không quá rõ, hình như hơi quen quen, hơi giống hương vị hắn hay ăn…… hương vị của táo.
Rất thơm.
Không biết Hầu ca đang nghĩ cái gì, lỗ tai đột nhiên hồng hồng.
Sao hương vị lại giống với một quả táo? Hầu ca chỉ đang lầm bầm lầu bầu suy đoán, không nghĩ tới quả táo nhỏ nghe được cảm thấy luống cuống, hoảng loạn nói: Không giống không giống, tôi không phải táo tinh.
Hầu ca quay đầu nhìn quả táo nhỏ:???
Cậu là táo tinh? Không phải cậu nói cậu là hamster tinh à?
Quả táo nhỏ lắc đầu, tôi là hamster tinh thật mà!
Hầu ca không tin, bắt quả táo nhỏ biến lại nguyên hình cho hắn xem, quả táo nhỏ cố chết cố sống tuyệt đối không chịu, sợ hãi rụt rè chạy trốn Hầu ca.
Hầu ca trầm mặc rất lâu, quả táo nhỏ không chịu biến thành nguyên hình cho hắn nhìn thử, hắn càng chắc chắn quả táo nhỏ không phải hamster tinh, mà là táo tinh. Nhưng mà hắn không hiểu vì sao quả táo nhỏ không muốn cho hắn biết quả táo nhỏ là táo tinh, sợ hắn ăn cậu hả?
Không thể không nói, Hầu ca tìm ra chân tướng rồi.
Lúc quả táo nhỏ đang hoang mang rối loạn chạy trốn Hầu ca thì lấy lại được tinh thần, lúc này mới phát hiện mình đã leo lên cây.
Quả táo nhỏ:??!!!
Làm sao cậu lên cây được? Cậu không biết leo cây mà, đúng không?
Vậy cậu leo xuống như thế nào đây?!!
Quả táo nhỏ khiếp sợ thoáng nhìn xuống dưới, độ cao đáng sợ kia làm cậu phải gắt gao ôm thân cây không dám nhúc nhích.
Hu hu, cứu mạng!
Cậu không xuống được!
Quả táo nhỏ không biết mình đã ôm cây bao lâu, cậu chỉ biết khi Hầu ca tìm được cậu thì hai chân đã tê rần, đứng không nổi.
Hầu ca tìm một vòng mới tìm được nhóc con đang ngồi xổm trên cây, đầu đầy hắc tuyến, hỏi: Sao cậu leo lên cây được vậy? Không phải là không biết leo hả?
Quả táo nhỏ tủi thân hít hít mũi, cậu làm sao có thể nói là cậu cũng không biết mình leo lên cây như thế nào đây?
Cậu nói với Hầu ca đang đứng dưới tàng cây: Hu hu, mới lơ là một chút thì đã ở trên này, hình như tôi không phải không biết leo cây, mà là không leo xuống được mà thôi.
Hầu ca cười phụt một cái, tên nhóc con này thật tức cười, hắn đã bắt gặp tình huống này tận hai lần, hắn nói: Vậy cậu làm sao leo xuống đây hả?
Quả táo nhỏ không vui, sao con khỉ này lại không chủ động nói là sẽ đi lên giúp cậu leo xuống hả!
Quả táo nhỏ bẹp miệng duỗi tay về phía người đang ở dưới, dùng âm thanh nhỏ xíu manh manh run rẩy nói: Anh cứu tôi đi mà!
Hầu ca đánh giá khoảng cách từ mặt đất đến vị trí của quả táo nhỏ, không cao lắm, hắn đi tới một bước, vươn đôi tay hướng tới quả táo nhỏ, ôn nhu nói: Nhảy xuống đi, tôi có thể tiếp được cậu.
Quả táo nhỏ hơi do dự, cậu sợ nếu Hầu ca tiếp không được làm cậu ngã chết thì phải làm sao bây giờ!
Hầu ca thấy cậu lo lắng, giọng nói càng ôn nhu hơn: Sẽ tiếp được cậu mà, yên tâm đi ha?
Không biết có phải hai chữ “Yên tâm” làm quả táo nhỏ an tâm hơn hay không, cậu liều mình nhảy xuống, chưa đến một giây sau đã rơi vào một vòng tay ấm áp, người đàn ông cẩn thận ôm lấy cậu, một tay đặt ở cổ, một tay vòng ở khuỷu chân, dùng kiểu ôm công chúa để ôm quả táo nhỏ.
Mắt đối mắt với Hầu ca, quả táo nhỏ đột nhiên đỏ mặt, ánh mắt kia có những cảm xúc mà cậu không hiểu được, cậu giãy giụa muốn xuống.
Hầu ca nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của quả táo nhỏ, cười nhẹ một tiếng, rốt cuộc đặt cậu đứng thẳng, nhìn cậu hoang mang bước lùi về sau.
Thật là một đứa nhóc đáng yêu!
Quả táo nhỏ hối hận sao mình lại vô lễ với Hầu ca đã cứu mình tận hai lần, nghe thấy Hầu ca đang đứng cách cậu một bước dùng thanh âm trầm thấp nói: Nhóc con, anh đổi ý rồi, anh muốn ăn em.
Quả táo nhỏ cứng người tại chỗ, mắt thấy người nọ bước một phát đến gần cậu, âm thầm hối hận vì sao lúc nãy mình không trốn ra xa một tí, thúc giục bản thân nhanh chân chạy trốn, nhưng thân thể lại không điều khiển được.
Một tay Hầu ca ôm lấy nhóc con đang căng thẳng tới mức phát run, bàn tay ôm lấy eo cậu, tay phải vòng qua cổ, đè gáy cậu, nghiêng về phía trước, môi dán lên lỗ tai của quả táo nhỏ nói một cách mơ hồ: Ăn này, là một loại ăn khác.
Nói xong thì xoay đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mềm mê người kia.
***Tác giả có lời muốn nói: Ở trên xe lửa thấy một anh bạn nhỏ có món đồ chơi có thể phát ra hai bài hát là Quả táo nhỏ với Hầu ca (không biết tên bài hát là Hầu ca có đúng hay không), lúc ấy chỉ cảm thấy bài hát rất ồn ào, về đến nhà lại đột nhiên nghĩ đến, dành ra năm ngày để viết, vỗ vỗ tay.