Khương công tử tên là Khương Chiêu, nghe Lâm Nha nói thế không quá vui vẻ, khoanh tay liếc mắt nhìn y: “Nhà? Ta nhớ ngươi từng nói, Lâm Nha ngươi không cha không mẹ, không có chỗ ở cố định, bốn bể là nhà. Ta tốn không ít sức lực tìm người dùng quan hệ, bây giờ ngươi nói ngươi có nhà không muốn đi, đùa giỡn ta à?”
Lâm Nha: “Ta đùa giỡn ngươi làm gì?” Y ù ù cạc cạc: “Nếu ta đùa giỡn ngươi còn có thể ở trước mặt ngươi nói như thế này sao?”
Khương Chiêu: “Ai biết ngươi muốn làm cái gì?”
“Nói nhảm nhiều quá.” Lâm Nha xua tay: “Ta cũng không phải người ăn no rửng mỡ dựng chuyện trêu chọc ngươi, làm thế có cảm giác thành tựu gì chứ. Ngươi tìm ai giúp đỡ? Đám hiệp khách trong Bát Bách Tự ngoài thành phải không? Đám người kia ỷ mình giỏi võ, cho rằng bản thân nói nghĩa khí, thật ra là một đám ô hợp. Chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng.”
Bát Bách Tự ngoài thành không phải là tám trăm cái chùa, vốn trước kia có xây rất nhiều chùa, sau này bỏ hoang trở thành nơi chiếm cứ của bọn hiệp khách. Mảnh đất kia cũng được gọi là Bát Bách Tự, cách gọi khác của bọn hiệp khách Kiến An.
Khương Chiêu không vui: “Bọn họ là người giúp ngươi, ta nhờ những người khác giúp đỡ, không ai tình nguyện đắc tội Thẩm thái phó.”
Lâm Nha cười nhạo hai tiếng: “Người khác thì ta không biết, nhưng hiệp khách Bát Bách Tự có đức hạnh gì thì không ai hiểu hơn ta. Tuy rằng ngươi sinh ra ở Kiến An, nhưng thân phận của ngươi đã được định trước là hiệp khách chân chính sẽ không tiếp xúc với ngươi. Chỉ khi ngươi biến thành lưu manh coi tiền như rác — cũng chỉ có hiệp khách Bát Bách Tự mới có thể tiếp xúc với ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play