Áo ngoài dính t.inh d.ịch, bẩn không thể mặc, trên người chỉ có thể mặc áo trong. Cũng may trong thuyền còn có thảm, Thẩm Vu Uyên dùng thảm quấn quanh người Lâm Nha, tay phải xòe ra, chải vuốt mái tóc dài của Lâm Nha. Lâm Nha lười biếng dựa vào Thẩm Vu Uyên đang xích lõa thân trên, mệt mỏi ngáp một cái, kéo thảm lông che kín người mình.
Thẩm Vu Uyên: “Mệt sao?”
Lâm Nha buồn bã ỉu xìu ừ một tiếng.
Thẩm Vu Uyên ngừng lại, rũ mắt nhìn Lâm Nha còn vương dư âm xuân triều, cầm cổ tay y bắt mạch, sau khi xác nhận không bị gì mới yên lòng. Thẩm Vu Uyên lấy điểm tâm và mơ chua từ trong hộp kín rồi đặt lên bàn, không biết ôn nhu nên chỉ hạ giọng: “Ăn chút gì đi.”
Lâm Nha liếc mắt nhìn điểm tâm mỹ vị tinh xảo trên bàn, lúc này y rất mệt mỏi không nhúc nhích nổi, chỉ há miệng: “A ——” hiển nhiên là muốn Thẩm Vu Uyên đút y. Thiếu niên tuổi không lớn cũng không nhỏ, nếu thật sự ương bướng lên cũng có thể huyên náo đến đau đầu. Cho dù có sư phụ ở đây cũng không làm gì được y.
Thẩm Vu Uyên lại không phải thanh niên nhược quán, từ nhỏ đã tòng quân, tuy sống trong nhung lụa nhưng cũng tự tay làm mọi việc. Hắn đã sớm không ưa Lâm Nha lười biếng, lập tức nghiêm mặt nhíu mày: “Ăn không nói ngủ không nói, ta chưa dạy ngươi chuyện này sao. Bây giờ ngay cả ăn cũng nằm dài chờ đút, lần tới có phải là nhai nát rồi bón cho ngươi không?”
Lâm Nha ngửa đầu nhìn nam nhân lạnh lùng giáo huấn y, trong lòng có chút kinh ngạc. Mới vừa rồi hai người mây mưa, thanh thiên bạch nhật đè y ở bên ngoài du thuyền, lúc tiến vào thân thể y còn mớm rượu cho y, còn ép y rên rỉ than khóc. Ngủ xong giấc này, xiêm y còn chưa mặc vào đã nghiêm mặt giáo huấn y ‘Ăn không nói ngủ không nói’.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play