Phương Quả nửa tỉnh nửa mê, tuy mơ mơ màng màng nhưng vẫn cảm nhận được xung quanh. Toàn bộ sức lực tan biến, cậu như đang đi trên mây, mỗi bước đều bồng bềnh. Cậu nghĩ mình đương nằm mơ.

Nơi nơi đỏ rực màu hỷ khánh, ánh nến lòe lòe chiếu sáng.

Bên ngoài có tiếng sột xoạt sột xoạt, rồi tiếng ong ong dội lại, giống như có con chuột đang ẩn mình trong bóng tối, thật khiến người ta đau đầu.

Bất chợt có tiếng bước chân khe khẽ vọng đến, rồi những âm thanh kia vụt biến mất, trả lại sự tĩnh mịch cho màn đêm.

Hai hàng lông mày đang chau lại của Phương Quả giãn ra, trong đầu mơ hồ chỉ có một suy nghĩ, rốt cuộc cũng có thể ngủ yên.

Đáng tiếc, chỉ là uổng công động não vô ích.

Cửa phòng cưới bị đẩy ra, xuất hiện một bàn chân mang giày vải đen đế trắng. Cánh cửa khép lại, người đó tiến tới cạnh giường, nhìn xuống Phương Quả – cô dâu của hắn trong ánh nến lập lòe.

Hắn đứng ngược sáng nên gương mặt chìm trong bóng tối, tuy rằng không thể trông rõ, chỉ thấy đường nét sơ sơ nhưng vẫn rất đẹp. Dáng người thon dài, áo ngắn màu đen khoác ngoài trường bào đỏ sẫm, sợi vải mềm mại trơn bóng. Cổ áo, tay áo, vạt áo ngắn đều thêu hoa văn chìm, khá là tinh xảo đẹp đẽ.

Trang phục hắn đang mặc kia, đồng bộ với áo cô dâu trên người Phương Quả.

Một đôi long phượng bái đường thành thân.

Dáng dấp Phương Quả thanh tú, mặc áo phượng đội mũ phượng, thêm chút trang điểm cũng thành cô dâu xinh đẹp.

Người đó bất động hồi lâu mãi cho đến khi tiếng mõ điểm canh từ ngoài vọng vào báo hiệu canh hai.

Hắn mới xoay người đi về phía bàn.

Trên bàn đặt sẵn bình rượu và chung rượu, hắn rót hai chung, đoạn bước lại giường.

Hắn nâng Phương Quả dậy, giúp cậu cầm lấy chung rượu, rồi hắn vòng tay qua làm động tác uống rượu giao bôi, gương mặt u ám yêu dị dưới ánh nến cứ vậy nhìn chằm chằm vào con ngươi sau đôi mắt khép hờ của Phương Quả.

Hắn ghé sát vào tai cậu nỉ non: “Phương Quả, Quả Quả à! Em còn nhớ anh không? Nhớ anh không?”

Phương Quả thở từng tiếng khò khè, khó chịu ngoẹo đầu sang bên.

Cậu muốn ngủ.

Thấy bộ dạng cậu như vậy chàng trai khẽ phì cười, nụ cười đong đầy yêu chiều.

“Mà thôi, em vốn không biết anh đâu…” Bỗng nhiên, tiếng cười yêu chiều kia lại trở nên u ám cố chấp: “Có điều bây giờ chúng ta đã cưới nhau rồi, em phải nhớ anh thật kỹ, nhớ anh thật kỹ biết không? Quả Quả, anh là Vệ Nhiên, Vệ Nhiên, anh của Vệ Duy.”

Âm thanh như có ma lực, thôi miên Phương Quả phải nhớ kỹ cái tên đó, muốn cậu khắc sâu nó trong tim, không được quên, chết cũng không được quên.

“Anh là Vệ Nhiên, là chồng của em.”

“Chồng?”

“Đúng rồi, còn em là vợ của anh, Quả Quả.”

Phương Quả nhìn Vệ Nhiên rồi nhoẻn cười.

Nói chung cậu không hiểu hắn đang nói gì cả.

Gương mặt khôi ngô của Vệ Nhiên hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Được rồi, nghe không hiểu thì thôi. Em chỉ cần nhớ rõ, Phương Quả đã thành thân với Vệ Nhiên, từ nay về sau là vợ chồng.”

Vệ Nhiên uống cạn hai ly giao bôi rồi kéo Phương Quả lại mớm cho cậu.

Phương Quả bất ngờ chẳng kịp phòng bị nên nuốt xuống. Đầu óc vốn mơ hồ nay lại càng thêm mơ hồ.

Trời đất quay cuồng, cậu ngã lên chăn gấm đỏ tươi.

Lọt vào trong đôi mắt nửa mở chỉ mỗi sắc đỏ rực rỡ. Ánh nến nhẹ lay rọi vào chăn gấm quẩn quanh đôi má, trên chăn có thêu uyên ương hý thủy, lúc này trông cậu vừa đẹp vừa hư ảo.

Ngón tay thon dài trắng muốt lướt tới, cởi khuy cài trên cổ Phương Quả. Ngón tay linh hoạt như thế nhưng khi gỡ từng cúc áo lại từ tốn tao nhã đến vậy. Đến khi áo ngoài được cởi bỏ, để lộ lớp áo lót lụa trắng hơi lệch bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play