André không chịu vào ở trong dinh công tước, cậu tuyên bố hoàn cảnh ở đó không thích hợp cho cậu tìm cảm hứng sáng tác, chỉ có quán cafe ở tả ngạn sông Seine mới là nơi cậu nên ở.
Công tước Normandie không lay chuyển được André, hơn nữa tình hình chính trị hiện tại bất ổn, thời thế lại bắt đầu rung chuyển, dinh công tước cũng không phải là nơi an toàn. Thế là hắn đành để André trở lại căn phòng thuê ở tả ngạn sông Seine, dù sao dân chúng luôn có vài phần thông cảm đối với các nhà văn, dù quân đội bắt đầu chém giết vào cung điện Versailles cũng không động đến giới văn học.
Công tước Normandie hôn lên trán André – người không quá tình nguyện rồi nói: “Vậy được, em nghe lời, đừng đi đến mấy phòng khách lộn xộn, đừng kết bạn với mấy người như phu nhân Durand, còn nữa… từ chối gặp mấy tên đàn ông, phụ nữ muốn trả tiền cho em, đừng mặc trang phục phụ nữ đứng trên sân khấu.”
André cau mày, hơi không vui nói: “Quý ngài, anh đang ra lệnh cho tôi sao?”
Công tước Normandie trả lời: “Nếu em muốn hiểu ý anh như thế thì đó là mệnh lệnh. Nhưng André, anh hy vọng em hiểu thành anh đang thỉnh cầu em.”
André nghe nửa câu đầu không khỏi tức giận, nhưng sau khi nghe hết câu, tức giận biến mất.
Dù là Isabel hay là công tước Normandie, trước mặt cậu, đối phương luôn ở vị trí chủ đạo, cường thế, cao cao tại thượng, quen ra lệnh, một khi dịu giọng thỉnh cầu, André không khỏi nhẹ dạ và áy náy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT