Một khoảng thời gian sau Bùi Hồi mới tỉnh, bên cạnh không có thân ảnh của Tạ Tích, cậu rời giường ngáp một cái rồi lấy tay cào tóc tiến vào phòng tắm rửa mặt. Rửa mặt xong xuôi mới xuống lầu, đi tới bàn ăn ngồi xuống, lão quản gia lập tức bưng một bát lòng đỏ trứng lại đây.
Diện mạo ông hiền lành, đem bát trứng đỏ đẩy tới trước mặt Bùi Hồi, cười mỉm mà không nói gì. Bùi Hồi đối mặt cùng lão quản gia nửa ngày, muốn nói ông già mà không đứng đắn, lão quản gia sẽ khẳng định nghiệp vụ của mình vốn luôn trong phạm vi, xưa nay luôn quy củ. Hai mảnh trên môi lúc mở lúc đóng, không nói được gì, vừa vặn đói bụng, thuận tay lấy bát trứng sứt mẻ kia mạnh mẽ nhai nuốt.
Lúc vừa ăn xong, cửa lớn mở ra, Tạ Tích đứng ở cửa, người mang theo đầy khí lạnh. Lão quản gia quay lại, vừa muốn đóng cửa thì đã thấy Tạ Kỳ Phong ủ rũ cúi đầu đi vào. Tạ Tích lạnh lùng liếc mắt nhìn Tạ Kỳ Phong một cái, trong nháy mắt đầu Tạ Kỳ Phong cúi càng thấp hơn, căn bản là không dám đối diện cùng hắn.
Bùi Hồi đi tới trước mặt Tạ Tích, nắm chặt bàn tay lạnh băng của hắn ủ ấm, nhất thời nhíu mày: “Trời lạnh như vậy sao ngài lại đi ra ngoài? Bệnh cảm vừa mới tốt lên, thì lại bị cảm lạnh. Trước tiên uống chút nước ấm đi.”
Tâm Tạ Tích cảm thấy ấm áp, nắm chặt lấy tay Bùi Hồi lại bỏ vào trong túi áo của mình: “Em đừng để bị lạnh.”
Bùi Hồi cười cười, cảm giác có tầm mắt rơi lên người mình, nghiêng đầu qua xem, phát hiện là Tạ Kỳ Phong đang dùng ánh mắt khiếp sợ cùng khó có thể tin nhìn mình. Dừng một chút, Bùi Hồi chợt nhớ tới cậu còn chưa giải thích hết với Tạ Kỳ Phong, cậu và Tạ Tích là thuần khiết, kết quả thời gian chưa tới một tuần, hai người bọn họ không gần như mà đã lăn giường luôn rồi.
Cái này hơi lúng túng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT