Bùi Hồi nhận kiện hàng dược liệu được giao tới, lấy miếng dược liệu Thái Tuế giả Linh Chi đưa cho lão quản gia xem: “Ngài xem thử có giống với ‘Phong’ mà ngài nói không?”
Lão quản gia cầm lên xem, giống như người, nhưng không có hai chân, có ngón tay cùng máu, đúng là dáng dấp của ‘Phong’ được miêu tả trong sách cổ. Ông đưa cho Tạ Tích xem: “Tiên sinh xem này.”
Tạ Tích đi tới nhìn một chút, xác thực cái này giống với trong sách cổ miêu tả, cũng tương tự như Linh chi. Chẳng trách Bùi Hồi vẫn luôn nói đây là Thái Tuế giả. Ông lấy dược liệu bỏ lên trên bàn, ngẩng đầu hỏi Bùi Hồi: “Cậu không biết dược liệu này, sư phụ của cậu cũng không biết à?”
Bùi Hồi cũng không phải ngốc, dựa vào thái độ của lão quản gia cùng Tạ Tích trong lòng từ sớm đã đoán được đây là loại dược liệu cao quý, có lẽ so với Linh Chi còn đắt giá hơn. Còn hỏi sư phụ có biết hay không… Cái này tất nhiên là biết rồi!
“Sư phụ cáo già, khẳng định là biết rồi.” Mặt Bùi Hồi nhăn nhó lại, phút chốc trở lại bình thường, đối với chuyện biết được trong tay mình có các loại dược liệu thuốc Bắc đắt giá thì cũng không căng thẳng khiếp sợ lắm, mà thái độ thản nhiên. “Chỉ là ông ấy không chịu lấy mấy thứ này đi bán, còn nói với tôi, nếu có người hiểu về vật này, thì tôi cứ nói là Thái Tuế giả thôi. Mà nếu như có người nhận ra, thì tôi phải nhanh chạy đi.”
Tạ Tích nở nụ cười: “Nghe những lời này cũng biết sư phụ cậu là người cẩn thận, cậu mang những dược liệu quý giá này chữa bệnh cho tôi, ông ấy không nói gì sao?”
Nghe vậy, Bùi Hồi còn chưa có phản ứng, lão quản gia đã trước tiên liếc mắt nhìn hắn: Chữ “Sư phụ” này gọi rồi, cũng nhanh thật đó…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT