Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt

Chương 35: Gả cho sư đệ. (11)


2 tháng

trướctiếp

Nửa tháng sau, Côn Lôn Ngọc Hư được phong cho danh hiệu môn phái lánh đời thần bí, nổi khắp giang hồ võ lâm. Các nhân sĩ ngôi sao sáng xuất thân thế gia trong võ lâm vẫn còn chờ quan sát, ngược lại lãng khách du hiệp thì chen chúc chạy tới Côn Lôn. Cũng may năm mạch Côn Lôn đều ở trên đỉnh núi tuyết, ngoại trừ leo núi tuyết còn phải đi qua cầu treo bằng dây cáp. Cầu treo bằng dây cáp chính là dùng một cái xích sắt treo ở hai đầu dãy núi, phía dưới là vực sâu vạn trượng.
Điều này vậy mà tạm thời giúp Côn Lôn giải quyết cảnh người đến học võ đông như trẩy hội. Mà đây không phải kế hoạch lâu dài, năm vị chưởng môn cùng các trưởng lão trong môn phái đều dồn dập triệu tập đệ tử để thương lượng kế sách giải quyết. Bởi vậy nên là không rảnh phân tâm sức lực để ý Bùi Hồi vẫn còn đang ở bên ngoài rèn luyện, đến ngay cả Vương Tùy Bích trở về phục mệnh cũng không để ý tới, giờ chết của Tạ Tích tạm được hoãn lại đồng thời cũng cho tên chó má này thừa cơ lợi dụng.
Một đường về phía Nam, từ Lương Khê đến Bình Giang, thuyền Ô Bồng đi tới rừng đào ở sâu trong nơi xa, nơi không có người, chỉ có mười dặm rừng đào. Cò trắng từ trong bụi cây rậm rạp nhảy ra uống nước, có hai con chim sơn ca đậu ở trên đỉnh thuyền Ô Bồng, đột nhiên rung động một cái, hai con chim kinh sợ mà bay đi . Ngược lại là cò trắng rất bình tĩnh uống nước, quét mắt nhìn thuyền Ô Bồng, rồi tiếp tục uống nước thuận tiện bắt luôn cá.
Bên trong thuyền truyền tiếng khóc rưng rức lúc ẩn lúc hiện, tiếng hít thở dồn dập, lại bí mật mang theo một hai tiếng ngâm nga uyển chuyển. Đột nhiên, một cái tay đẹp như ngọc khắc thành duỗi từ bên trong thuyền ra ngoài, như tìm tòi gì đó phút sau nắm lấy rèm vải đang ngăn trở cảnh đẹp trong thuyền, dùng hết sức mà cầm lấy. Đồng thời kèm theo tiếng khẩn cầu bi thương, rải rác trong tiếng gió, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Một cái tay khác cũng từ bên trong đưa ra ngoài, quấn quýt nắm chặt lấy cái tay đang cầm rèm vải kia, không buông ra. Hàm vào nơi sâu nhất, ai cũng không lo đến điều gì khác, tất cả chỉ còn dục vọng điên cuồng cực lạc.
Bùi Hồi dùng một tay che miệng lại, đem tiếng hét không có cách nào khắc chế do sảng khoái ở cổ họng chặn lại gắt gao, chỉ tình cờ ngân ra một hai tiếng nghẹn ngào. Trong hai mắt chảy ra từng giọt nước mắt to như hạt đậu, đuôi lông mày cùng khóe mắt phong tình vô hạn, rặng mây đỏ bao lấy gương mặt của Bùi Hồi, thân thể mở rộng, nở rộ đến mức tận cùng.
Tạ Tích đẩy ra cái tay đang che miệng của Bùi Hồi, cúi người bao trùm lên đôi môi sớm đã bị gặm đến sưng đỏ kia, tăng nhanh tốc độ va chạm làm đến tan nát thần chí của y, đạt tới đỉnh cao. Hai người ôm nhau nghỉ ngơi, chờ đợi làn sóng dư vị qua đi. Tạ Tích như có như không hôn phía sau lưng Bùi Hồi, lười biếng thoả mãn nói: “Sư huynh, ta như vậy có tính là nhanh không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp