Canh ba nửa đêm, mọi thứ đều im lặng.
Trên nóc nhà bất chợt truyền đến tiếng bước chân vội vàng, động tĩnh trên mái ngói mỏng manh đã đánh thức hai người đang ngủ cùng một giường là Bùi Hồi và Tạ Tích. Sau một trận tiếng bước chân, lại có thêm mấy người chạy tới. Bùi Hồi cùng Tạ Tích nằm sóng vai nhìn lên nóc nhà đều không nghĩ đi ra ngoài tìm hiểu chuyện gì. Người trước là không hứng thú, người sau có thói quen nhân sĩ võ lâm cho rằng người ngay thẳng không ai có đam mê chạy trên nóc nhà.
Tạ Tích nâng lên vòng tay Bùi Hồi: “Tiếp tục ngủ đi.”
Bùi Hồi trở mình hướng vào trong lòng ngực Tạ Tích, nửa điểm cũng không ý thức được tư thế này của hai người có bao nhiêu không thích hợp. Quan trọng nhất chính là, rõ ràng không thiếu phòng càng không thiếu tiền, Tạ Tích lại chỉ thuê một gian phòng thượng hạng, Bùi Hồi theo lý thường cũng quen cho nên không phát hiện gì kỳ quái. Chỉ là ngắn ngủn mấy ngày ở chung, y đã có thói quen ngủ cùng Tạ Tích cùng tiến cùng ra, cùng ngủ cùng đi.
Sau đó trên nóc nhà an tĩnh lại, hai người thay đổi một tư thế thân mật hơn rồi tiếp tục ngủ, mới vừa có chút buồn ngủ thì bị tiếng thét chói tai đánh thức. Thanh âm của nữ nhân sắc nhọn cắt qua bầu trời đêm yên lặng, thấy phòng ốc phụ cận sáng lên ánh nến, chỉ là trong chốc lát lại tắt đi. Kế tiếp nghe được giọng nam nhân trung tuổi quát lớn với người nữ: “Ngươi không muốn sống nữa à? Mau mau tắt đèn vờ như không nghe thấy gì đi, cẩn thận yêu ma.”
Bùi Hồi cùng Tạ Tích liếc nhau, từng người từ trên giường ngồi dậy. Áo ngoài chỉnh tề treo sẵn trên bàn, Tạ Tích trước lấy đai lưng và áo ngoài đưa cho Bùi Hồi, sau đó mới cầm lấy đai lưng và áo ngoài của chính mình. Nhanh chóng sửa sang lại xong, Bùi Hồi đẩy ra cửa sổ đang muốn đi qua chỗ phát ra thanh âm kia xem thử, đột nhiên nhớ tới điều gì quay đầu lại đối với Tạ Tích nói: “Trên người của ngươi cổ độc chưa hết, vẫn là ở lại khách điếm thì an toàn hơn.”
Nghe vậy, Tạ Tích cười nhạt, ung dung thong thả đi đến chỗ của y: “Cổ độc chưa giải hết, ta cũng không đến nỗi không nhúc nhích được. Hơn nữa có sư huynh ngày đó trợ giúp một buổi tối… Cổ độc chắc cũng giải hơn được một nửa, nội lực cũng đã khôi phục. Nếu sư huynh không tin, thì có thể kiểm tra.” Hắn dựa vào sau lưng Bùi Hồi, âm thanh mang ý cười, tiếng nói hạ thấp xuống, chính là không nghe ra nội dung bên trong lời nói có chút ám muội.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play