Đáy mắt Bùi Hồi có chút mệt mỏi, vẫn kiên trì đi theo bên người Tạ Tích, mặc cho Tạ Tích khuyên thế nào y cũng lắc đầu từ chối: “Trước tiên chờ Trình cô nương xem qua ngươi, xác định cổ độc đã rút đi hết ta sẽ về nghỉ.”
Tạ Tích mang y đến một cái ghế nằm duy nhất ở giữa đại sảnh, trên ghế nằm còn trải ra nệm mềm, sờ lên ấm áp mềm mại rất thoải mái “Vậy ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Bùi Hồi cau mày, vẫn là từ chối. Hiện tại cả người y cứng ngắc đau nhức, một đường đi tới, hai cái chân đều duy trì đồng dạng một tư thế cùng tần suất, vẫn luôn căng thẳng dùng sức dẫn đến càng đau nhức hơn. Lúc trước sợ đè lên Tạ Tích với lại… quá đau, vẫn không dám ngồi thẳng xuống mà chỉ ngồi xổm, ngồi xổm hơn một canh giờ, lúc đó không cảm thấy đau gì, hiện tại mới dần dần cảm nhận di chứng. Đi một bước bắp chân đều run rẩy, khổ đến lông mày đều lặng lẽ nhăn lại. Có thể do mặt vốn không cảm xúc, cho nên ngoại trừ Tạ Tích cũng không ai nhận ra được y đang khó chịu.
Hiện tại y chỉ sợ một khi nằm lên đó chính mình liền không dậy nổi, thẳng thắn đứng chống đỡ phút chốc lại đi. Mới vừa nghĩ như vậy liền mở miệng từ chối, lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì hoa mắt một cái, thân thể đột nhiên ngã về phía sau, rơi xuống trên ghế nằm mềm mại thoải mái. Đụng đến phần eo đau nhức không muốn nghĩ tới kia nội tâm liền muốn rít gào, toàn thân cũng không muốn cử động nữa.
Bùi Hồi ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của Tạ Tích trên đỉnh đầu, một lọng tóc dài buông xuống rơi bên cạnh mặt y, chạm đến lỗ tai. Lỗ tai ngứa, mẫn cảm giật giật. Trong mũi đều là hương vị lạnh lùng, cẩn thận còn có thể nhận ra mùi đàn hương cùng mùi mực tàu. Tạ Tích quỳ một gối ở bên ghế nằm, hai tay đè lên vai Bùi Hồi, đem hắn đặt ở trên ghế nằm. Lực đạo không lớn, dùng chút lực, làm Bùi Hồi không thể tránh thoát được.
Góc áo rơi xuống trên mu bàn tay, vải vóc mềm mại nhẵn nhụi, Bùi Hồi không khỏi hoảng nhiên (kinh hoảng-ngạc nhiên) nhớ đến buổi tối dưới bóng đêm hôm qua, y vì chịu quá nhiều kích thích mà từ từ đam mê mất lý trí. Không nhịn được tóm chặt quần áo dưới thân Tạ Tích, dường như còn nắm phá. Y theo bản năng cụp mắt nhìn sang, quả thực nhìn thấy góc áo bào của Tạ Tích bị kéo hư.
“Trình Băng đang bận chữa thương cho người trong phủ, chờ nàng tranh thủ lại đây còn mất một khoảng thời gian. Có thể là phải chờ một nén nhang, một canh giờ, ngươi có thể chịu được sao? Trước tiên nằm xuống nghỉ một tí, muộn một chút ta dẫn ngươi đi tắm suối nước nóng. Ngươi còn chưa từng thấy ôn tuyền trong phủ nhỉ?” Tạ Tích cười khẽ, phất rớt mấy sợi tóc ngổn ngang trên bả vai Bùi Hồi. “Dù sao sư huynh là của ta… à là ân nhân cứu mạng, làm sao ta cũng không thể thất lễ được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play