Tạ Tích lấy chai thuốc tiêu độc dạng phun sương từ trong hòm thuốc ra để xử lý miệng vết thương trêи đầu gối Bùi Hồi, sau khi dán băng gạc lên xong, lại dùng lực độ mềm nhẹ xoa ấn mắt cá chân của hắn. Lúc này y dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”
Bùi Hồi rêи ‘xít’ lên một tiếng muốn rút chân về, cắn răng nói: “Không đau, đừng ấn.” Càng ấn càng đau, còn không bằng cố nhịn chờ mấy ngày nữa sẽ ổn.
Tạ Tích ngước mắt lên nhìn hắn, động tác tay lại chẳng dừng lại: “Bây giờ mà không đánh tan máu bầm, phỏng chừng phải khó chịu đến bốn năm ngày.” Mắt thấy Bùi Hồi không cho là đúng tình nguyện chịu đau bốn năm ngày cũng không muốn nhịn cơn đau nhất thời này, y không khỏi cảm thán một tiếng, hầy chỉ giỏi nũng nịu.
Trong sinh hoạt bình thường của hắn, cái tật xấu kiều khí(1) cũng không dễ thể hiện ra ngoài, nhưng với những việc nhỏ nhặt thì tật xấu này dễ bị bại lộ nhanh chóng. Tạ Tích đứng dậy nói: “Ta đi lấy nước lạnh.” Chỉ trong chốc lát đã có một chậu nước lạnh đưa đến, trong chậu còn để hai chiếc khăn lông, sau khi được vắt khô nước liền trực tiếp đắp lên mắt cá chân Bùi Hồi. “Chườm lạnh có thể giảm bớt đau đớn, cộng thêm xoa bóp nửa tiếng, ngủ một giấc sáng mai sẽ không thấy đau nữa —— còn đau ư?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT