Quân Vong chuyển mắt qua thì thấy thân ảnh của quản sự, nguyên bản đôi mắt còn chứa độ ấm rất nhanh đã lặng xuống.
Thân thể quản sự bị dọa chấn động, nhẹ nhàng đặt mâm trái cây xuống liền vội vàng rời đi.
Quân Vong một ánh mắt cũng chưa đặt lên đồ vật kia, rũ xuống lông mi mảnh dài, si mê mà nhìn gương mặt say ngủ của thanh niên.
Những lọn tóc mềm mại xõa trên gương mặt Sở Diễn, cả người như lột đi tất cả sự thành thục ổn trọng thuộc về người trưởng thành, thân thể giống như con tôm cuộn tròn lại, có đôi khi còn sẽ phát ra mấy tiếng nói mê nhẹ nhàng.
Quân Vong nhìn thật lâu, nghiêng đầu, đưa bàn tay che đi đôi mắt Sở Diễn, thay y che khuất ánh mặt trời có chút chói mắt.
Ánh mặt trời bị che đi, phác họa ra dáng mắt của Sở Diễn.
Cực kỳ ôn nhuận dễ gần, thoạt nhìn không có bất luận tính công kích gì, dáng mắt này rất dễ dàng có thể khiến người ta sinh hảo cảm.
Ánh mắt Quân Vong sâu thẳm nhìn khuôn mặt thanh niên, từng chút từng chút một ghé sát lại.
Ngay lúc này, Sở Diễn giống như có cảm ứng, lông mi đột nhiên run rẩy, chậm rãi vén mí mắt lên, thấy được thiếu nên chỉ cách y có một chút.
Sở Diễn ngây thơ căn bản không đoán được thiếu niên này muốn làm gì.
Y chống người ngồi dậy, toàn bộ quá trình đều cực kỳ cẩn thận, sợ lại làm đổ thứ gì nữa.
Ánh mắt thiếu niên nhìn y cơ hồ muốn đem y đốt cháy.
Đây nhất định là do y ngủ lâu quá để cậu ta chờ đến nóng nảy.
Giống như loại phục vụ như y không xứng bồi chơi, dựa theo chế độ pháp luật thì phải trừ tiền lương!
Khoan đã.
Y cũng không có tiền lương để trừ... Ở nơi này chọc tới Quân Vong điện hạ nói không chừng là trừ điểm thọ mệnh.
..... Vậy thì càng không nên trừ a!
Sở Diễn không biết nên chơi đùa như thế nào với thiếu niên có chỉ số thông minh cao, y cũng chỉ có thể tùy ý cầm lên một quyển sách thoạt nhìn tương đối đơn giản... Ít nhất y có thể đọc được chữ để đọc cho Quân Vong nghe.
Thanh âm của y nghe như gió nhẹ phất quá lá liễu, nghe cực kỳ thoải mái.
Hai tay Quân Vong chống mặt nhìn y, tựa hồ không nghe lời y nói, chỉ nhìn chằm chằm vào hai cánh môi lúc đóng lúc mở của y.
Sở Diễn đọc đến miệng khô lưỡi khô, ngoài trời cũng chậm rãi tối đi, cuối cùng cánh cửa của căn phòng cũng được mở ra.
Một người đàn ông lạnh lùng đứng ngoài cửa.
Người đến là Quân Bất Thần.
Sở Diễn lập tức buông quyển sách trên tay xuống, sau đó hoảng sợ muốn đứng lên.
Thiếu niên lập tức bắt được cổ tay y, tựa hồ không hài lòng với việc y muốn nhanh chóng bảo trì khoảng cách với cậu ta.
Loại cảm giác này là gì đây?
Giống như một công nhân bị vắt kiệt sức lao động nóng lòng muốn tan tầm, đột nhiên lại bị ông chủ gắt gao giữ lại, ông chủ này còn dùng ánh mắt ngươi đang phụ ta nhìn y, giống như đang lên án: Lý tưởng công việc của cậu đâu! Tín ngưỡng cuộc sống của cậu đâu! Cách cục* nhân sinh của cậu đâu!
* là một thuật ngữ dùng để chỉ sự phối hợp giữa các sao trong lá số tử vi để tạo ra một thế cục nhất định. Cách cục có thể ảnh hưởng đến nhiều khía cạnh của cuộc sống của một người, bao gồm sự nghiệp, tài lộc, tình duyên, sức khỏe,...
Nhưng Sở Diễn thật sự chỉ muốn nhanh chóng tan làm uống trà đi ngủ thôi!
Ánh mắt Quân Bất Thần thật sâu nhìn y.
Hắn không rõ vì sao Quân Vong sẽ đối xử với Sở Diễn chỉ gặp qua một lần một cách nùng liệt không muốn rời xa như vậy.
Nhìn Sở Diễn này, cũng không giống như người có tâm nhãn và năng lực có thể hạ cổ dược cho em trai hắn.
Việc này khiến hắn khó có thể lý giải.
Xem ra một đoạn thời gian tiếp theo, cần phải quan sát một chút.
***
Sở Diễn trở lại viện dưỡng lão.... Không đúng, trở lại nơi Liên Bang sắp xếp cho con tin, sắc trời đã tối.
Nơi con tin ở này tuy rằng có tự do nhất định, nhưng ở một mặt nào đó cũng giống như ngục giam tù nhân, nghiêm khắc quy định thời gian ăn cơm, làm việc và nghỉ ngơi, và cả phạm vi hoạt động thường ngày.
Hiện tại Sở Diễn trở về cũng đã tính là muộn.
Thời điểm y đi vào nhà ăn, cảm giác nơi này giống như là bị cướp sạch, đừng nói là đồ ăn thừa, y cảm giác đám người kia đến mâm cũng thuận tiện gặm luôn.
Nhà ăn vắng vẻ, còn dạ dày y thì đang sôi lên.
Một trận gió thổi qua, a, còn có chút lạnh.
Sở Diễn muốn nói lại cứng họng, y thậm chí không có cơ hội li3m mâm.
Nhưng y rất nhanh đã điều tiết tốt tâm tình.
Đây có là gì.
Rốt cuộc đời trước y là người từng ngồi tù chân chính!
.... Loại ngữ khí kiêu ngạo này là như thế nào đây.
Sở Diễn chịu đựng cơn đau bụng đi từng bước một về phòng.
Ừm, đây là bình thường, chất lượng sinh hoạt của con tin không cần quá cao.
Liên Bang còn tính là có tâm, biết đôi mắt y có vấn đề, còn chuyên môn cho y một nơi đúng giờ nạp điện.
Sở Diễn cảm giác tầm mắt có chút mơ hồ, khi y vừa mới ngồi xuống, bên tai đã truyền đến tiếng khắc khẩu kịch liệt cùng tiếng đánh nhau.
Ừm, đây cũng là bình thường, rốt cuộc thể xác và tinh thần con tin vẫn luôn không được chú trọng, dễ nóng giận.
Chỉ là lúc này y không có khả năng không quan tâm.
Bởi vì tồn tại người không thuận mắt y.
Sở Diễn mới vừa cắm dây nạp điện liền bị người ta thô bạo nhổ xuống, còn bị ném trên mặt đất hung hăng dẫm phá, dây nạp điện vốn đã màu đen lại nhiều thêm một tầng tro bụi.
Làm những việc này đều là do một Hoàng tử lớn hơn y mấy tuổi, tên là Lưu Cẩm.
Quốc gia của hắn ta cực kỳ nghèo nàn, thế nên từ lúc còn rất nhỏ đã bị đưa tới đây làm con tin.
Chẳng qua hắn ta phát d*c rất tốt, hình thể cũng rất kiện thạc*, trong số những con tin ở đây chỉ có một phần cực nhỏ có thể là đối thủ của hắn.
* Tráng kiện, khỏe mạnh
Ít nhất hiện tại vết thương của y còn chưa khỏi hẳn, Sở Diễn đến người còn nhìn không rõ hẳn là không đánh lại hắn ta.
Nơi này chỉ có một ít người già và trẻ nhỏ, giá trị vũ lực của bọn họ lại càng không thể đấu với hắn.
Mọi người đều là con tin, đều là phận ăn nhờ ở đậu, nào có cái gì gọi là đắt rẻ sang hèn.
Đều là kẻ đáng thương bị vứt bỏ bởi lợi ích quốc gia thôi.
Nhưng cho dù là kẻ đáng thương cũng sẽ bị mạnh mẽ phân biệt đắt rẻ sang hèn, tỷ như tên to con trước mắt cực kỳ thích dùng bạo lực khiến cho người khác khuất phục dưới chân mình, lấy việc này đạt được kh0ái cảm chinh phục người khác.
Sở Diễn thảnh thơi như vậy hiển nhiên là sự tồn tại khiến hắn ta ngứa mắt.
Mỗi một lần có người mới đến, hắn ta cực kỳ chờ mong có thể nhìn thấy bọ dạng khóc lóc thảm thiết chật vật của bọn họ, như vậy có thể khiến hắn cảm thấy bản thân cao cao tại thượng, mà người khác chỉ là con kiến.
Hèn vl🙄
Nhưng Sở Diễn lại không như vậy.
Thời điểm y tới còn phải chống quải trượng, đi đường cũng lung lay, hơn nữa vậy mà còn là một phế nhân đúng giờ phải nạp điện cho đôi mắt.
Người như vậy tới nơi này, khẳng định rất nhanh sẽ hỏng mất.
Nhưng Sở Diễn không có.
Trên mặt y không có một chút tuyệt vọng nào, thậm chí còn có tinh lực đi nhìn chung quanh, còn cực kỳ nhanh chóng làm quen với các cụ già.
Đây quả thực là thoát ly phạm vi lý giải của hắn ta.
Còn hôm nay nữa, vị đại nhân kia vậy mà chủ động gọi Sở Diễn vào văn phòng hắn.
Phải biết rằng, bao nhiêu người tới nơi này có khi còn chưa từng gặp qua Quân Bất Thần một lần nào.
Nếu Sở Diễn biết hắn ta đang ghen ghét cái gì, nhất định sẽ nghi hoặc: Không phải, tôi cũng không phải phi tử trong hậu cung, các nàng mỗi ngày đều trang điểm thật đẹp chỉ để gặp Hoàng đế một lần, khiến Hoàng đế cười, chúng ta đều là người lớn rồi thật sự không nên tranh cãi vì những việc như này.
Nhưng Lưu Cẩm hoàn toàn không thể chịu đựng được việc tên con tin vừa mới tới vậy mà dẫm lên đầu hắn ta, cả ngày cười ngây ngô, còn làm lơ quyền uy của hắn, đây quả thực là đang khiêu khích hắn.
Vì thế, người đang định nạp điện con chip cho thật tốt- Sở Diễn bây giờ đang mắt to trừng mắt nhỏ với Lưu Cẩm, tầm mắt cũng càng ngày càng mờ.
Y thậm chí còn không nhìn rõ gương mặt phẫn nộ đến có chút vặn vẹo của Lưu Cẩm, cho nên tạm thời cũng không đoán ra được tính nghiêm trọng của việc này.
Những người xung quanh đều nôn nóng, hít hà một hơi.
Một con tin từng bị Lưu Cẩm đánh cho tàn phế hiện tại còn nằm ở trên giường đấy.
Biết sao được, con tin không có nhân quyền.
Tuy nói rằng ngược đãi con tin không có năng lực chống cự phải gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng con tin giết hại lẫn nhau lại thật sự không có ai quản.
Ít nhất Liên Bang khinh thường quản loại việc nhỏ này.
Có một lão nhân lúc này run run rẩy rẩy nhắc nhở Sở Diễn: "Cậu trai trẻ.... Nếu không cậu chịu thua, nói xin lỗi hắn đi." Sở Diễn cảm thấy cũng đúng, y co được dãn được, ít nhất không cần vì tranh miệng lưỡi lợi hại mà chịu đau khổ da thịt, như vậy không có lời, cũng bất lợi với việc dưỡng lão của y.
Vì thế y liền nhợt nhạt gật đầu, ngữ khí thành kính nói xin lỗi.
Sở Diễn chịu thua nhanh như vậy, Lưu Cẩm có cảm giác mình đang đánh vào bông, như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Hắn vốn hỏa khí lớn*, hơn nữa hoàn toàn là bản năng, nếu người khác nói những lời mà hắn muốn nghe hắn sẽ cảm thấy sung sướng, nội tâm vặn vẹo của hắn yêu cầu cực cao, tốt nhất là có thể nghe được Sở Diễn ăn nói khép nép với mình, khóc lóc thảm thiết cầu xin hắn tha thứ, như vậy mới sảng khoái, như vậy mới thống khoái.
* người tính tình nóng nảy
Vì thế hắn xách cổ áo Sở Diễn lên, hai mắt đỏ lên trong cơn giận dữ, vừa thấy đã biết là có ý định muốn đánh người.
Sở Diễn: 3v3?
Đôi mắt y càng ngày càng mờ, hoàn toàn không nhìn thấy nắm tay đang giơ lên của Lưu Cẩm, còn có con mắt tràn đầy lửa giận kia của hắn ta.
Lúc này, một lão nhân có chút không nhìn nổi, đi lên mềm mỏng nói: "Cậu xin bớt giận, y vừa tới còn chưa hiểu quy củ, về sau chậm rãi sẽ hiểu, dù sao ai cũng cần có thời gian phải không..."
Ông còn chưa nói xong, nắm tay Lưu Cẩm đã hướng đến mặt ông, ông lão đáng thương khung người mỏng, bị một đấm mạnh như vậy, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Sau đó Lưu Cẩm đắc ý "Phi*" một cái về phía ông, sau đó quay đầu muốn phát triển trí nhớ cho thanh niên này.
* tiếng nhổ nước bọt
Nhưng cánh tay đang nắm lấy cổ áo thanh niên của hắn, trong mắt y đã nảy sinh sự lạnh lẽo dày đặc, nắm tay siết chặt, chỗ đốt ngón tay còn phát ra tiếng vang "Rắc rắc".
Cùng bộ dáng hiền lành, Phật hệ tùy duyên ngày thường khác nhau một trời một vực.
Thời điểm Lưu Cẩm còn chưa phản ứng lại, Sở Diễn đã dùng tốc độ không kịp phản ứng giơ tay cho hắn ta một quyền, động tác cực kỳ tiêu chuẩn xuất sắc.
Lưu Cẩm đau đến "A" một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tên người mới không biết sống chết kia.
Vậy mà.... Vậy mà dám đánh hắn.
Y làm sao dám... Y sao có thể.
Nhìn một màn trước mắt này, rất nhiều người trẻ tuổi chưa trải sự đời đều hít hà một hơi.
Lão nhân vừa rồi còn nằm liệt trên mặt đất cũng ít nhiều cảm thấy nơi này không nên ở lâu, vì thế bò tới một nơi xa hơn tiếp tục rầm rì kêu đau.
Thân hình Lưu Cẩm cường tráng hơn Sở Diễn rất nhiều, còn cao hơn Sở Diễn một cái đầu, sức lực cũng lớn hơn y. Thân thể hắn là một màu lúa mạch khỏe mạnh, đối lập với làn da trắng lạnh của Sở Diễn, như là một huấn luyện viên thể dục lâu năm, mà người đối diện hắn ta chính là con gà luộc hàng năm không phơi nắng.
Huống chi hiện tại Sở Diễn vẫn là nửa người mù.
Dưới chiến lực đối lập như vậy, mọi người đối với việc ai thắng ai thua vừa nhìn là biết ngay.
Chẳng qua thân thủ của Sở Diễn tốt xấu cũng từng được Tiêu Mục tự mình huấn luyện qua,cho dù thế nào cũng sẽ không quá kém.
Ban đầu, y còn có thể đánh có tới có lui với Lưu Cẩm.
Nhưng rất nhanh, bởi vì động tác kịch liệt mà liên lụy đến miệng vết thương trước ngực, loại thống khổ xé da rách thịt này lập tức quấy rầy tiết tấu của y.
Lưu Cẩm cũng không theo đuổi thứ gọi là công bằng, nhìn thấy Sở Diễn lộ ra sơ hở lập tức bắt đầu đơn phương đánh người.
Tuy rằng hiện tại hai mắt Sở Diễn đã hoàn toàn tói đen, nhưng trong lòng y khó có khi trào ra một ít phẫn nộ, bắt đầu không muốn sống ôm lấy chân Lưu Cẩm ý đồ muốn hắn ta mất cân bằng ngã trên mặt đất.
Làn da vốn trắng nõn của Sở Diễn cũng nhiễm màu, nhưng Lưu Cẩm trừ bỏ cằm đau một chút cũng không có bất luận không khoẻ gì.
Bởi vì đánh nhau, trong khoảng thời gian ngắn thanh âm chỗ này cực kỳ ồn ào, có người gân cổ lên kêu cố lên, có người nhân cơ hội mở sòng bài đánh cược, còn có người tránh một bên bàn tán.
Tóm lại, tiếng ồn ào của bọn họ trực tiếp dẫn nhân viên quản lý tới.
Những nhân viên quản lý này xử phạt cực kỳ đơn giản thô bạo, đầu tiên bọn họ mặc kệ ai mới là người gây sự trước, dù sao hai người ẩu đả đánh nhau đều bị ghi tội, sau đó bị nhốt tách ra, tiếp theo những người không liên quan còn lại nên viết kiểm điểm thì viết kiểm điểm, nên đi ngủ thì đi ngủ, kết thúc "Hoàn mỹ".
Nhân viên quản lý nhân viên thấy Sở Diễn không muốn đến phòng tạm giam tức giận nói: "Sao nào, còn muốn bọn tao nâng mày vào à."
Sở Diễn hai mắt tối đen tỏ vẻ cực kỳ ủy khuất: "Hiện tại tôi mù rồi, không thấy gì cả."
Người quản lý: "......"
***
Tóm lại, Sở Diễn đói bụng không có cơm ăn, bị người ta đánh cả người đều là vết thương còn bị ghét bỏ là người mù, một bên bị lôi đến phòng tạm giam một bên còn bị trêu chọc: "Cậu thật là có ý tứ, sao "Chuyện tốt" gì cũng đổ lên người cậu vậy?"
Sở Diễn đối với việc này cũng nghi hoặc sâu sắc.
Nếu nói nơi con tin ở là lãnh cung, vậy thì phòng tạm giam hẳn là chính là ngục giam của lãnh cung.
Nơi này ánh sáng rất ít, không khí cũng rất khó ngửa.
Sở Diễn tùy ý tìm một nơi nằm, bởi vì đói khát, y lại tự mình cuộn thành một đoàn.
Vài chỗ trên người ẩn ẩn đau, khiến cho tâm tình của y càng thêm buồn bực.
Y chậm rãi khép mắt lại, mang theo một tia run rẩy đi vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, y cảm giác cái khóa vốn vững chắc ở cửa phòng bị người cường ngạnh mở ra, tiếng bước chân ngày càng gần, mỗi một tiếng đều phảng phất như đập vào trái tim y.
Sở Diễn nỗ lực muốn tỉnh lại, nhưng tựa hồ lại hãm sâu vào bên trong bóng đè, chỉ có thể cảm giác được ý thức thanh tỉnh, thân thể lại không thể động đậy, giống như thần kinh bị tê mỏi, ngay cả động một ngón tay cũng khó khăn.
Y cảm giác mình được kéo vào một lồ ng ngực ấm áp, được người tinh tế chà lau mỗi một vết thương trên người.
Sau đó, người nọ để trán hai người họ gắt gao chạm nhau, như là lưu luyến, lại như hoài niệm.
***
Thời điểm Sở Diễn tỉnh lại đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nơi này trang hoàng cực kỳ hoa lệ, giường đệm cũng cực kỳ mềm mại, mỗi một chi tiết đều có hương vị tinh xảo, hoặc phải gọi là hương vị tiền tài.
Sở Diễn cảm giác ngay cả tẩm điện của mình ở Đế tinh, so sánh ra còn có chút kém cỏi.
Y thử nâng nâng cánh tay mình lên, loại cảm giác máu lưu thông có thể tự do hoạt động này khiến y nhẹ nhàng thở một hơi nhẹ nhõm.
Còn tốt, còn tốt.
Y chậm rãi chống người ngồi dậy, mờ mịt nhìn quanh, không biết mình đang ở loại hoàn cảnh nào.
Rốt cuộc y còn nhớ rõ tối hôm qua bản thân sao lại phải đến phòng tạm giam đấy.
Nơi này với phòng tạm giam quả thực khác nhau như trời với đất.
Thời điểm y còn đang ngây người, cửa phòng bị gõ vang ba tiếng nhẹ nhàng.
Giọng Sở Diễn khàn khàn: "Mời vào."
Rất nhanh, quản sự đẩy cửa đi đến, trong tay lại cầm một quyển trục thật dày.
Sở Diễn nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy giờ phút này quản sự trong mắt y giống như một NPC* tuyên bố nhiệm vụ.
*NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển. Bạn nào hay chơi game hay đọc mấy thể loại như này chắc cũng biết rồi.
Quả nhiên, quản sự nói: "Chúc mừng cậu, Tổng thống đại nhân quyết định lâm thời để cậu đi làm gia sư của Quân Vong điện hạ, nhiệm vụ cậu phụ trách là bồi chơi, bồi ăn, bồi trò chuyện, tốt nhất là có thể khiến ngài ấy học được cách giao tiếp đơn giản với mọi người."
Đại não Sở Diễn dại ra, không hiểu ông ta đang nói cái gì.
Gia sư gì?
Quân Vong dạy y thì may ra!
Nhưng mà khiến Sở Diễn không tưởng tượng nổi chính là làm gia sư của Quân Vong còn có rất nhiều điều kiện thoạt nhìn cực kỳ hà khắc.
Ví dụ như Sở Diễn nhất định phải ăn một loại dược vật, loại dược vật này có thể gây nghiện.
Mỗi lần nghiện người dùng dược vật sẽ cả người vô lực, một chút sức lực cũng không có, cần phải dùng giải dược đúng hạn mới có thể khôi phục bình thường.
Nghe nói đây là vì sự an toàn của Quân Vong mà suy nghĩ, có thuốc khống chế có thể khiến gia sư quy củ làm người, không nảy sinh ý định xấu xa gì.
Còn nữa chính là, gia sư cần đeo một chiếc vòng tay đặc chế, dùng để định vị và tra cứu chương trình học.
Sở Diễn nhìn thấy cái gọi là vòng tay đặc chế cũng không khác gì với vòng tay bình thường, trừ bỏ có những sợi dây trung gian tua rua ra ngoài*.
* chỗ vòng tay là chém đó mn, đọc mãi mà mình vẫn k tưởng tượng ra được cái vòng ntn để tả cho mn cơ😑
Trừ những thứ như trên ra còn có một ít yêu cầu vụn vặt linh tinh, ví dụ như không được tức giận với Quân Vong, không được nặng lời, không được vi phạm mong muốn của cậu ta, cậu ta muốn đọc sách thì đọc sách, muốn viết chữ thì viết chữ, mọi thứ đều tùy cậu ta....
Sở Diễn nhìn những điều khoản bá vương đó, cảm thấy vị trí của mình không giống gia sư mà càng giống một người hầu xui xẻo không có 5 hiểm 1 kim*.
* Là bảo hiểm dành cho người lao động ở TQ, có 1 phần lương và 5 phần bảo hiểm, bảo hiểm thất nghiệp, lao động, y tế... Cảm ơn bạn @nhacphuonghy, bạn @Omiee315 và bạn @Glory_of_Rule đã giúp mình sửa lại.
Y còn tính để ông quản sự cố vấn cho mình một chút, thù lao của công việc này phải kết toán như thế nào, sau thuế còn bao nhiêu tiền.
Nhưng y không dám.
Hơn nữa, đối với thiếu niên này kỳ thật y ít nhiều có chút sợ hãi.
Có thể là bởi vì cậu ta có một người anh trai bạo quân, y một chút cũng không dám đắc tội.
Cũng có thể là bởi vì biểu cảm không muốn xa rời mình của cậu ta lộ liễu đến mức cả một người trì độn như y cũng có thể cảm nhận được, cho thấy mọi việc đã tới mức nghiêm trọng.
Sở Diễn có thói quen tế thủy trường lưu* về mặt tình cảm, cho dù là thân tình hữu nghị, hoặc là tình yêu, y đều hy vọng như thế.
* êm đềm như nước chảy nhưng dài lâu.
Cho nên y tạm thời vô pháp thích ứng với một đứa trẻ dính mình như vậy.
Cho dù như thế nhưng y vẫn phải chủ động đi đến bên cạnh Quân Vong, thấp thỏm nhìn ánh mắt cậu ta dại ra một chút khi nhìn thấy mình, sau đó đôi mắt vô thần ngoài ý muốn trở nên kinh hỉ.
Quân Vong cười chạy lại muốn giữ chặt tay Sở Diễn.
Nhưng lúc này, cậu ta lại thấy làn da vốn trắng nõn của người này tung hoành những vết ứ thanh xanh tím cùng vết thương.
Sắc mặt cậu ta đột nhiên trở nên cực kỳ tối tăm, trong lúc hoảng hốt, lại có một chút bóng dáng anh trai cậu ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT