Tài khoản tư nhân của Tiêu Mục, trên thế giới này ngoại trừ Sở Diễn, hẳn là không có người thứ hai biết tới.

Bởi vì đời trước, chuyện này hệ thống chỉ nói cho một mình y, tuy rằng, hệ thống cũng chỉ có thể trò chuyện với  mình y.

Cho dù là người như Tiêu Mục ở thời khắc nào đó cũng sẽ muốn làm một người bình phàm, có thể rút đi thân phận nguyên soái, rút đi lớp ngụy trang gián điệp Liên Bang, thời khắc ngắn ngủi làm một người bình thường.

Sở Diễn ở buổi huấn luyện bồi nói chuyện được tặng một cái máy thay đổi giọng nói.

Thứ này có thể đeo trên cổ như vòng bình thường, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng đây chỉ là đồ trang trí.

Nhưng bên trong lại có càn khôn, có thể căn cứ vào thanh tuyến của người dùng tiến hành điều chỉnh, âm thanh được điều chỉnh ra có tốt có xấu, có khả năng sẽ biến thành giọng vịt đực, cũng có thể sẽ cho chất giọng biến tính, nhưng đối Sở Diễn mà nói, chất giọng hiện tại của y đến mẹ đẻ cũng không nhận ra.

Chất giọng nguyên bản của y thiên về ôn nhuận nay lại mang theo chút khàn khàn nhàn nhạt, nhưng ngược lại điều này lại vô hình trung tăng thêm một chút gợi cảm, nghe ra so với tuổi thật của y lớn hơn một chút.

Sở Diễn đi tới bước này kỳ thật cũng không biết nên làm gì tiếp theo chỉ có thể nâng kiếm đi nét bút nghiêng*, nghĩ cách xem có thể giả làm người thường an ủi tâm lý Tiêu Mục một chút.

*làm bừa

Y từng học qua tâm lý học một chút, hy vọng thời khắc mấu chốt có thể tìm ra điểm đột phá.

Tâm tình y thấp thỏm mà gửi tin nhắn cho Tiêu Mục:

[ ngài an, quán nhỏ miễn phí bồi phục vụ nói chuyện đêm khuya, xin hỏi ngài có hứng thú hay không? ]

Y cảm giác dòng tin nhắn này có chút quái quái, có một tầng ý vị không quá khỏe mạnh.

Y đứng ngồi không yên mà chờ, sợ đối phương kéo đen mình, mấy ngày nay hắn đều rất bận.

Cũng may Tiêu Mục vẫn là lạnh nhạt trả lời một câu: [ không có hứng thú. ]

Sở Diễn kích động xoa tay, sau đó bắt đầu bám riết không tha gửi voice cho hắn: [ là thế này, tôi là nhân viên mới trong tiệm, hôm nay tôi chỉ cần hoàn thành nốt một cái đơn nữa thôi là có thể đạt tiêu chuẩn, nhưng tôi thật sự không tìm thấy người, nếu ngài có thời gian...]

Đối phương thẳng thắn: [ không rảnh. ]

Thời điểm Tiêu Mục không giả vờ ôn hòa sẽ bại lộ thiên tính lương bạc của hắn.

Nhưng mà, việc cự tuyệt loại yêu cầu này cũng là phản ứng của người bình thường, nếu gặp Sở Diễn, y cũng sẽ cự tuyệt.

Sở Diễn đối với việc này cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, y đã sớm làm tốt chuẩn bị chiến đấu trường kỳ.

Đương nhiên y cũng có một chút tư tâm, kỳ thật công việc này cũng là để chuẩn bị cho tương lai sau khi bị đuổi đi có thể miễn cưỡng sống tạm.

Y chỉ có thể ra vẻ mất mát nói: [ Vâng, thực xin lỗi, quấy rầy ngài. ]

Thanh âm kia thật sự rất mất mát, cách thiết bị lạnh băng cũng có thể cảm nhận được người bên kia giống một con thỏ rũ lỗ tai, ủ rũ cụp đuôi héo hon.

Tiêu Mục nghe xong, trong lòng không biết vì sao lại có chút hụt hẫng, hắn ma xui quỷ khiến lại cho Sở Diễn một cơ hội: [ nếu cậu có thể trong vòng mười phút làm tôi vui vẻ, tôi liền cho cậu cơ hội hoàn thành cái đơn này. ]

Sở Diễn vừa nghe thấy cả người đều phấn chấn lên.

Yêu cầu khôi hài vui vẻ? Việc này y cực kỳ quen thuộc nha!

Y bắt đầu sử dụng thủ đoạn cả người kể truyện cười làm Tiêu Mục vui vẻ, người khác sẽ thổi kéo đàn hát, y không giống vậy, y chỉ biết một ít học nói truyện cười, nhưng mà điểm cười của Tiêu Mục rất cao, đầu lưỡi y đều khát khô, hận không thể một mình diễn hai vai, nhưng người đối diện vẫn không hề phản ứng.

Sở Diễn nhìn thời gian còn lại, rốt cuộc nhụt chí.

Quả nhiên, ý tưởng trước đây của y vẫn quá ngây thơ.

Muốn hạ thấp một chút giá trị hắc hóa của Tiêu Mục quả nhiên chỉ có thể dựa vào Lăng Phong, tuy rằng y không biết mình có thể chờ đến lúc đó hay không.

Y ủ rũ cụp đuôi nhìn thoáng qua tin tức cá nhân của Tiêu Mục, sau đó mất mát mà chân thành nói một tiếng: [ Vậy, chúc ngài sinh nhật vui vẻ. ]

Thanh âm y thực ôn nhu, thực mát lạnh, lại có một chút khàn khàn rất nhỏ, âm sắc bị điện từ làm cho mơ hồ hóa, khi xuyên qua thiết bị, mạc danh khiến Tiêu Mục có một loại cảm giác có người ghé sát vào bên tai, nhẹ giọng chúc phúc.

Lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn được chúc phúc như vậy.

 Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405, ở các wed khác đều là ăn cắp.

Ngón tay sắp chạm vào màn hình định đóng ứng dụng lại nhịn không được run rẩy một chút.

Không bỏ được.

Hắn lại yên lặng buông tay xuống, đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm tài khoản người kia.

[ ánh rạng đông ]

Đây đương nhiên không phải tên thật.

Nhưng không quen biết ngược lại càng tốt.

Hắn do dự một chút, vậy mà thật sự chọn người này, hơn nữa tặng y một đơn.

Tiêu Mục ngẩn người, ngay cả chính mình cũng không nghĩ đến.

Nhưng bên kia Sở Diễn lại cao hứng cực kỳ, đầu ngón tay kích động phát run, này đại biểu cho việc hoàn thành bước đầu tiên tiếp cận Tiêu Mục, có lần đầu tiên sẽ có khả năng có lần thứ hai!

***

Ngày hôm sau dưới mắt Sở Diễn thâm đen.

Đêm qua y nhận mấy đơn lớn, sau khi y trò truyện cùng Tiêu Mục xong lại cùng mấy khách hàng có tiền hàn huyên hơn nửa ngày, bọn họ đều mua hai giờ nói chuyện.

Nói thật Sở Diễn có chút không chịu nổi.

Trừ việc này ra, có vài khách nhân không biết đúng mực, đối với thông tin cá nhân của y cũng hỏi không chút e dè, thậm chí còn dùng một ít lời nói quá mức khiêu khích y, có đôi khi cũng sẽ có vài người trêu đùa không đứng đắn.

Sở Diễn cảm thấy chất giọng được điều chỉnh ra của mình hình như không được tốt lắm, giống như cho người ta một loại cảm giác.... không thể nói.

Như có như không khiến người ta liên tưởng đến, ở một nơi xa hoa ồn ã, nhạc rock and roll điên cuồng thổi quét ở mỗi một góc của ghế lô ở quán bar, người đàn ông có cá tính đem khuỷu tay chống trên quầy, hơi ngửa cổ nhìn ánh đèn trần nhấp nháy hít mây nhả khói, đuôi mày khóe mắt tràn đầy phong tình.

Nhưng nội tâm Sở Diễn lại chỉ là một ông lão về hưu, mỗi ngày đúng giờ đều uống nước ngâm cẩu kỷ được ủ trong bình giữ ấm, uống đến gương mặt hơi hồng lên, cả người ấm áp, cực kỳ thỏa mãn.

Buổi sáng y mang mắt kính viễn thị cầm tờ báo ngày mới lên —— sáng sớm tính ổn định của con chip thường không tốt, có đôi khi phải phối hợp dùng với mắt kính.

Giữa trưa lại đứng ở ban công lớn ngắm nhìn những đóa hoa của tổ quốc*, ngẫu nhiên còn thấy những đôi tiểu tình lữ v3 vãn đánh yêu, vẻ mặt y tràn đầy vui mừng cảm thán —— tuổi trẻ thật tốt.

*ý của SD chắc là chỉ những người trẻ tuổi

Buổi tối kiên trì ngủ sớm dậy sớm... Nga, nhưng hiện tại có chút khó khăn.

Đối mặt với sự đùa giỡn của các khách nhân, Sở Diễn chỉ có thể mang vẻ mặt tang thương nói: "Tiểu tử, chú ý thận của cậu."

Người đối diện: "......"

Y cũng từng liên hệ với ông chủ, có thể một lần nữa điều chỉnh lại thanh tuyến hay không.

Ông chủ lại không cho là đúng, nhiệt tình nói với y: "Không không không, như vậy rất tốt, tiểu tử cậu rất có tiền đồ đó! Hãy nhìn số tiền cậu kiếm được đi!"

Sở Diễn: "......"

Tuy rằng có chút biệt nữu, Sở Diễn cũng chỉ có thể tạm chấp nhận, rốt cuộc Tiêu Mục đã ghi nhớ chất giọng này, sửa lại rất phiền toái.

Nhưng sau đó y cực kỳ hối hận, bởi vì xui xẻo không biết làm sao, y vậy mà không cẩn thận bị một lão bi3n thái lưu manh tài đại khí thô* coi trọng.

*giàu có

Một ngày nọ, ban đêm âm trầm... Đừng hiểu lầm, sự âm trầm này chỉ là Sở Diễn đơn phương nghĩ vậy, bởi vì y vừa mới xem xong bộ phim kinh điển —— The Ring.

Có lẽ đây chính là người túng nghiện đại* trong truyền thuyết đi.

*có thể hiểu là rảnh rỗi sinh nông nổi đó=)))

Đương nhiên, y tuyệt đối sẽ không giống lúc nhỏ, ôm gối đầu đi tìm Chương Tuyển ngủ chung.

Y vừa mới run run rẩy rẩy đi toilet xong thì ngay khi đồng hồ điểm 12 giờ nhận được một tin nhắn như vậy: [ tiểu khả ái, ta đang theo dõi em. ]

Ông già này không phải công đâu mn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play