Sở Diễn lập tức nắm lấy tay Lăng Phong, vội vàng dò hỏi: "Có chuyện gì, ai làm cậu bị thương?"
Lăng Phong nhìn vẻ mặt lo lắng Sở Diễn, trong lòng không khỏi nổi lên một chút cảm giác khác lạ.
Y chưa từng quan tâm người nào ngoài Đoạn Trạch Vân làm sao có thể biểu lộ ra cảm xúc lo lắng như vậy với người khác.
Thực ra, trên đời này có rất ít người quan tâm đến cơ thể Lăng Phong.
Chu Mai vẫn luôn không quan tâm hắn, mỗi ngày mỗi đêm đi tìm tình nhân của mình, vứt Lăng Phong một mình một người ở căn phòng nhỏ chật hẹp. Cửa sổ của căn phòng đó rất nhỏ làm hắn hoảng hốt cảm thấy đây là ngục giam, mà hắn là tù nhân duy nhất trong ngục.
Bọn họ chưa bao giờ quan tâm cuộc sống của Lăng Phong, không quan tâm hắn có hay không lạnh hay đói bụng, nhưng đôi khi sự thờ ơ đó cũng là xa xỉ, bởi vì bọn họ có khi còn nghĩ xem có thể kiếm được món lời gì từ thân thể gầy nhom của hắn, tỷ như... Đem hắn đi bán.
Những vết thương như vậy thật ra đã sớm có rất nhiều, ngay trước khi tới trường quân đội hắn còn cùng tình nhân của Chu Mai - Hạ Cường nổi lên tranh chấp, nguyên nhân là Hạ Cường muốn ném tiền vào trò cờ bạc mới nên Chu Mai đem tiền Lăng Phong chu cấp đưa cho hắn ta*.
* chỉ Hạ Cường
Chuyện như vậy cũng không hiếm lạ, trong ngôi nhà này, mỗi người có lòng tham giống như quái vật dùng áp bức đòi lấy đồ vật bọn họ muốn.
Có đôi khi hắn nghĩ rằng, nếu những việc không may này rơi trên người Sở Diễn y sẽ làm như thế nào.
Đôi mắt y không tốt, sống trong gia đình như vậy sẽ không được trị liệu Sở Diễn có lẽ sẽ bị mù đi. Đối với một phế vật mù, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ ra bất kỳ tinh lực nào đi chiếu cố y.
Có lẽ sẽ bị bán cho bọn buôn người, có lẽ sẽ bị ném ở nơi hoang vu không người hỏi thăm, lại có lẽ... Đã chết.
Lăng Phong vốn là kiểu người không chịu thua ai, lựa chọn của hắn vĩnh viễn là đối ngạnh ngang tàng tuyệt đối sẽ không để hai con người ích kỷ kia từ chỗ hắn chiếm được một phân tiện nghi.
Dựa theo thân thủ cùng thiên phú của hắn đáng lẽ sẽ không bị thương.
Nhưng người xưa đều nói tiểu nhân khó phòng, Hạ Cường không chiếm được tiện nghi từ chỗ hắn, quay đầu liền cầm đao đi phá quyển sách trong ngăn tủ của Lăng Phong.
Quyển sách kia có chút ố vàng cũ xưa, nhưng Lăng Phong lại ngày ngày xem nó coi nó như bảo bối, càng là đồ vật hắn quý trọng đồ, Hạ Cường lại càng muốn hủy diệt.
Thời khắc mấu chốt, Lăng Phong dùng tay bảo vệ đồ vật Sở Diễn viết cả đời.
Hiện giờ, nó đã không hoàn toàn là đồ vật của Sở Diễn.
Bởi vì trên bìa sách cũng dính máu của Lăng Phong.
Kỳ thật hiện giờ Lăng Phong có thể dễ như trở bàn tay hủy diệt Sở Diễn lấy về mọi thứ vốn nên thuộc về mình.
Nhưng bây giờ, hắn luyến tiếc.
Ngươi xem, hắn ngay cả cuốn nhật ký người kia từng viết cũng luyến tiếc hủy diệt, không phải sao.
Nhìn vẻ mặt quan tâm của Sở Diễn, Lăng Phong mím môi, mỉm cười nói: "Không quan trọng."
Không quan trọng.
Đừng cậy mạnh Lăng ca!
Ánh mắt Sở Diễn hận rèn sắt không thành thép, y nắm lấy tay Lăng Phong thành khẩn nói: "Cậu nói cho tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu."
Lời còn chưa dứt, y chú ý tới Lăng Phong nghiêm túc nhìn chăm chú vào cổ tay bị chính mình nắm, tức khắc có chút hoảng loạn buông lỏng ra.
Có tật giật mình.
Hóa ra không làm chuyện xấu cũng có thể có tật giật mình.
"Tôi... Tôi không có ý khác, tôi chỉ là..."
Lăng Phong mang theo ý cười nói: "Không cần khẩn trương như vậy, cậu quan tâm tôi, tôi rất cảm kích."
Người này...
Trong lòng Sở Diễn dâng trào cảm động.
Người này cười rộ lên thật quá ấm áp, quá chữa lành! Khó trách mọi người đều bị nụ cười của hắn thuyết phục, Sở Diễn cảm thấy chính mình cũng được chứng khiến.
Tuy rằng Sở Diễn mang theo tâm thái về hưu Phật hệ, nhưng không thể nghi ngờ Lăng Phong làm y nảy ra một ý nghĩ.
Quyết định rồi! Y nhất định phải kéo được mối quan hệ tốt với Lăng Phong, phụ tá hắn thượng vị, thuận tiện lăn lộn bán manh* xin hắn một cái nguồn năng lượng nạp điện cho con chip, nếu xin không được, y sẽ... y sẽ...
*làm ra vẻ dễ thương
Cuốn gói cút đi xa, coi như y cò kè mặc cả không thành.
Cảm giác càng ngày càng hèn mọn...
Nhưng nếu cái gì cũng không làm, lại yên tâm thoải mái mà làm Đại hoàng tử, kết quả như vậy cũng không phải điều y muốn.
Lăng Phong cự tuyệt Sở Diễn trợ giúp.
Nếu có thể viết nhật ký Sở Diễn có lẽ sẽ viết: [ khổ sở jpg]
Tôi muốn giúp cậu cơ!
Loại cảm giác này càng ngày càng giống liếm cẩu* là như thế nào???
*chỉ người chạy theo la liếm nịnh nọt người khác, mặt nóng dán mông lạnh mãi không bỏ
***
Bởi vì là trường quân đội, học sinh đều trọ ở trường.
Mọi phương diện kín kẽ quản lý kiểu quân đội hóa không phải nơi mà người thường có thể chịu đựng, nhưng Lăng Phong là ai, hắn dễ như trở bàn tay là có thể thích ứng.
Sở Diễn nếu so sánh với Lăng Phong ở thời đỉnh cao thì chính là một con gà bệnh, nhưng trước mắt y còn có thể dùng quyền thế của Hoàng thất thuận lợi -- cùng Lăng Phong ở chung một ký túc xá.
Sở Diễn vốn có thể làm học sinh ngoại trú.
Nhưng y lại không.
Y muốn trở thành một người được vòng hào quang vai chính che chở!
Khi Lăng Phong nhìn Sở Diễn khuôn mặt mỉm cười ôm gối đầu đi tới phòng ngủ của hắn không hiểu sao lại khiến hắn chấn động một chút.
Hắn không biết hình dung tâm tình của mình khi đó là như thế nào.
Có một chút hưng phấn cũng có một chút chờ mong.
Lăng Phong luôn hơi xa cách, Sở Diễn mới vừa tiếp xúc với Lăng Phong, trong lòng ít nhiều cũng có chút thẹn thùng.
Lăng Phong nhìn Sở Diễn muốn nói lại thôi, trong thời gian ngắn cảm thấy thú vị.
Hắn tùy ý mở một quyển sách ra đọc, mặt ngoài chuyên chú, nhưng thực tế dư quang* lại chú ý nhất cử nhất động của Sở Diễn.
*kiểu nhìn bằng khóe mắt á
Y thoạt nhìn có chút đứng ngồi không yên, cực kỳ dùng sức nghĩ xem nên lựa chọn đề tài như thế nào.
Ngay lúc này, đột nhiên vang lên chuông điện thoại như muốn đòi mạng.
Sở Diễn hoảng loạn chỉnh sang chế độ im lặng, nhìn thoáng qua Lăng Phong xin lỗi rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Đầu bên kia là hồ bằng cẩu hữu thứ nhất của y, Dương Cứu Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT