Không, rất khó không nghĩ nhiều, thậm chí còn có chút muốn chết.
Trọng điểm là anh có chuẩn bị phòng cho tôi hay không sao! Trọng điểm là tôi hoàn toàn không muốn tới gần anh đó, người chú thân ái của tôi!
Nhưng chuyện đã tới nước này, sao y có thể ngang nhiên cự tuyệt! Làm sao y có thể! Sao y dám làm!
"Được..."
Sắc mặt Sở Diễn cứng đờ nói: "Tôi cũng rất muốn có người ưu tú như chú ở chung."
Chỉ có mình Sở Diễn nghe được bản thân nghiến răng nghiến lợi mà nói.
***
Bị bắt tiếp nhận lời mời của Chương Tuyển, Sở Diễn sắp hỏng mất.
Y rất muốn ngang nhiên cự tuyệt: A, gã này, đừng vọng tưởng khống chế ta!
Nhưng thực tế y chỉ dám: Tôi cảm thấy quyết sách của ngài rất tuyệt, rất ưu tú! Tôi vô điều kiện phục tùng ngài!
Khi y bị dọa đến mềm chân run run rẩy rẩy ra ngoài, bóng dáng Chu Mai đã hoàn toàn biến mất, chẳng biết đi đâu.
Y thở dài một cái, cảm giác nhân sinh thật vô thường.
Lần đầu tiên, Chu Mai không biết vì nguyên nhân gì không xuất hiện ở hoa viên.
Lần thứ hai, Chương Tuyển đột nhiên xuất hiện làm kế hoạch của y loạn thành một đoàn.
Đương nhiên quan trọng hơn là Sở Diễn cũng có đủ loại băn khoăn.
Rốt cuộc từ góc độ nào đó mà nói chuyện này với y cũng không phải trò đùa.
Cho dù y nguyện ý để Chu Mai công bố thân phận của mình, mẹ ruột y cũng chưa chắc đã nguyện ý làm như vậy.
Rốt cuộc, trong chuyện này nàng cũng tương đương phạm tội.
Thứ nàng muốn chỉ là moi được tiền từ Sở Diễn thôi.
Muốn từ chỗ Chu Mai tìm ra điểm đột phá cũng không phải hành động sáng suốt.
Trừ khi...
Sở Diễn đột nhiên tỉnh ngộ.
Nếu y có thể cùng Lăng ca trở thành bạn bè thân thiết đến mức có thể cùng mặc chung một cái quần, đi đi lại lại trong nhà nhiều như vậy sẽ bại lộ không phải càng nhiều sao.
Cho dù y không chủ động bại lộ, nhất định Chu Mai cũng sẽ tự lòi đuôi, bằng vào chỉ số thông minh của Lăng ca, hắn sẽ cực kỳ nhạy bén phát hiện không thích hợp.
Đời trước Sở Diễn vì sắm vai vạn người ghét, nhiều lần ở thời điểm Lăng Phong sắp phát hiện ra chân tướng chặn ngang một chân, làm hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hành vi như vậy cực kỳ đáng hận, thử hỏi có ai nguyện ý thấy một người xa lạ tùy ý chiếm cứ cuộc sống vốn thuộc về ngươi, hưởng thụ hết tài nguyên vốn nên thuộc về ngươi, thậm chí còn vọng tưởng vĩnh viễn chiếm cứ mà không tiếc tìm cách giết ngươi - người nên có tất cả.
Xin hỏi lương tâm hắn không đau sao!
Che lại lương tâm Sở Diễn tỏ vẻ, rất đau, thật sự rất đau, đau đến không thể nói, đau đớn muốn chết!
Đây quả thực là đang nhảy Disco lên tam quan của y!
Cũng may đời này không bị bắt phải làm ra chuyện như vậy, Sở Diễn quyết định dùng tình yêu cùng nhiệt tình của chính mình bồi thường cho tiểu thiên sứ Lăng Phong đã từng chịu quá nhiều thương tổn.
Đương nhiên, nếu sau khi Lăng Phong biết chân tướng ngứa răng, cảm thấy khó có thể chấp nhận cho rằng người chiếm đoạt thân phận hắn hơn hai mươi năm cần phải trả giá đại giới, Sở Diễn cũng sẽ nhận, y nguyện ý phục vụ tùy Lăng ca xử trí, chỉ cần Lăng ca vui vẻ y như thế nào cũng được.
Sau khi hạ quyết tâm, Sở Diễn cảm thấy nội tâm rộng mở thông suốt, mây tan thấy mặt trời.
Rất nhiều chuyện chỉ cần nghĩ thoáng ra, tựa hồ cũng không còn gian nan như vậy nữa... Đi
***
Quân tử bình thản.
Tiểu nhân hay lo âu.
Sở Diễn yên lặng rơi nước mắt nhìn về phía cửa sổ, một bàn tay chống cằm biểu tình ưu thương nhìn Lăng Phong.
Trong cuốn tiểu thuyết máu chó này có một câu: Lăng ca chau mày, giống như cả thế giới đều ảm đạm.
Nói thật đúng.
Lăng Phong giống như không chú ý tới Sở Diễn đã đến, bởi vì đời trước bọn họ không cùng lớp, đương nhiên rồi, thứ nhất đếm ngược cùng thứ nhất chân chính không giống nhau sao có thể cùng lớp.
Hơn nữa lớp tinh anh việc học nặng nề, yêu cầu của giáo viên đối học sinh thường thường cũng sẽ cực cao.
Quan trọng nhất chính là, cái người đời trước lừa Sở Diễn lên chiến trường, cũng là người làm y bị toàn Tinh Võng trào phúng là phản đồ của Đế quốc- Đại Nguyên soái, hắn cũng là giáo viên dạy thực chiến tinh hạm, hơn nữa nghe nói thủ đoạn dạy học của hắn thập phần tàn khốc, có thể dịu dàng như nước mà nói với ngươi: "Không học được sao? Vậy cậu đi tìm chết đi."
Tiêu Mục.
Anh hại tôi thật thảm.
Anh là đồ không có lương tâm.
Lúc mà Sở Diễn còn đang ảm đạm buồn rầu, Lăng Phong giống như cảm nhận được cái gì, hắn chậm rãi quay đầu mở to mắt, trong mắt tràn ngập cảm xúc Sở Diễn không hiểu.
Cho dù đó là cái gì, Sở Diễn đều cảm nhận được chấp niệm và nghiêm túc trong đôi mắt kia.
Khi Sở Diễn còn đang sắp xếp câu từ để chào hỏi, xây dựng hoàn mỹ lần đầu... Không phải, lần hai gặp gỡ, một bàn tay hữu lực từ phía sau chạm lên vai y.
"Đang giảng bài, trở lại vị trí của cậu đi."
Giọng nói kia thập phần dịu dàng, nhưng phần dịu dàng này giống như vỏ rỗng, không có một chút độ ấm.
Tựa như lúc trước ở trong phòng giam tối tăm, hắn vươn tay nhẹ nhàng hứa hẹn: "Theo tôi lên chiến trường đi, nhân sinh cậu còn có hy vọng."
Người này thắp sáng hy vọng của y, cũng làm y hôi phi yên diệt*.
*hồn phi phách tán
Sở Diễn cứng đờ nuốt nước miếng, cả người không rét mà run.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT