Tuy bột mì được mang tới cho Khương Mẫn luyện tập, nhưng cũng không phải rất nhiều mà chỉ có khoảng ba, bốn cân gì đó, nhưng nói gì thì nói, thứ này cũng là lương thực! Không cần biết nó được dùng cho mục đích gì, tóm lại Lê Tường cũng không muốn lãng phí lương thực.

Nàng tìm chưởng quầy Miêu muốn trả tiền mua nửa gáo bột mì, sau đó bỏ vào trong chỗ bột nhão kia, một lần nữa xoa nhẹ chừng mười lăm phút, sau khi cho bột nghỉ, nàng lại lần nữa bỏ thêm bột mì khô vào trong, tiếp tục nhào nặn. Hai lần làm như vậy, cục bột mới xem như có thể sử dụng được.

“Chưởng quầy, trong trà lâu có nhiều nữ khách hàng không?”

“Nữ khách hàng ư? …… Có rất nhiều. Địa điểm của trà lâu chúng ta rất đẹp, đặc biệt là lầu ba, ngồi trên đó có thể phóng tầm mắt nhìn được rất nhiều phong cảnh. Đôi khi một ít phu nhân, tiểu thư còn bao cả lầu ba mở các tiệc trà xã giao nữa…”

Lê Tường gật gật đầu, nàng vừa xoa bột mì, vừa lăn cho chúng mỏng ra, nắm bột mì được chia ra cũng nhỏ bằng một nửa ban đầu. Khi bánh bao được bọc nhân, đặt lên bàn tay, nhìn kích thước của chúng chỉ bé bằng bàn tay trẻ nhỏ.

“Các phu nhân tiểu thư chắc chắn sẽ thích loại bánh bao nhỏ thế này, một miếng ăn được một cái, rất tiện lợi.”

Chưởng quầy Miêu giật mình hiểu ra, đúng rồi, các phu nhân tiểu thư khi kết bạn qua đây thưởng trà, rất chú ý giữ gìn hình tượng, chắc chắn bọn họ sẽ không thích cầm một chiếc bánh bao lớn, phải cắn vài miếng mới hết một cái kiểu này.

“Vẫn là Lê nha đầu ngươi cẩn thận.”

Lê Tường cười cười, sau đó nàng cúi đầu nhanh nhẹn gói lại tất cả chỗ bột mì còn dư. Vừa lúc Khương Mẫn cũng gói xong, hai người cùng bỏ vào lồ ng hấp.

Mười lăm phút sau, chưởng quầy Miêu đứng bên cạnh đã chờ không nổi nữa, hắn dẫn đầu gắp lên một cái.

Đây là lần thứ hai Khương Mẫn hấp bánh bao, vỏ bánh mềm xốp, đã giống như đúc bánh bao do Lê Tường làm.

Bây giờ hắn cũng cảm thấy yên tâm rồi, còn vui vẻ tiễn hai tỷ muội Lê Tường ra tận cửa. Lúc gần đi, chưởng quầy Miêu còn hào phóng tặng mười mấy cái bánh bao thịt cho các nàng.

Chỉ là mấy cái bánh bao thôi mà, Lê Tường cũng không từ chối, nàng đều nhận rồi đặt cả vào trong rổ.

“Đúng rồi, chưởng quầy, ta muốn hỏi thăm ngươi về một nơi. Ngươi có biết tiêu cục Vĩnh Minh ở đâu không?”

“Tiêu cục Vĩnh Minh sao? Đương nhiên là biết rồi, ngay ở cuối đường này, cứ đi thẳng về bên tay phải, chừng mười lăm phút là đến. Thế nhưng trong tiêu cục toàn là đám đại lão gia thô kệch, Lê nha đầu, ngươi hỏi thăm chỗ đó để làm gì?”

“Ta có một hàng xóm đang làm việc trong đó, người nhà hắn nhờ ta qua chuyển lời.”

Lê Tường nói nửa thật nửa giả, sau đó nàng tạm biệt chưởng quầy Miêu, lập tức mang theo biểu tỷ đi về hướng tiêu cục.

Vốn dĩ nàng định chờ thêm vài ngày nữa mới qua tìm Ngũ Thừa Phong học chữ, nhưng nàng vừa nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng.

Nàng đã nhờ hắn đọc khế ước giữa nhà nàng và trà lâu kia, con số 50 ngân bối trên đó hắn cũng biết, vì vậy nàng nhất định phải qua nhắc nhở hắn hai câu mới được.

Hơn nữa, lần trước trên bến tàu, nàng cũng được người ta nhờ chuyển lời tới hắn thật. Mượn cái cớ đó, nàng đi qua gặp Ngũ Thừa Phong, vừa chuyển lời giùm người ta, vừa thuận tiện dặn dò hắn hai câu, không khí hoà thuận vui vẻ.

Chẳng qua, cái người nhờ nàng chuyển lời đó……

Dường như nàng đã quên mất nội dung cần chuyển rồi……khi đó hắn ta nói cái gì ấy nhỉ!?

“Biểu muội, chúng ta qua đây tìm ai vậy?”

“À…… Đi tìm một người hàng xóm, chỉ cần chuyển lời cho hắn xong, chúng ta có thể đi chơi rồi.”

Lê Tường nắm tay biểu tỷ, đi theo lời hướng dẫn của chưởng quầy Miêu. Quả nhiên mười lăm phút sau, nàng đã nhìn thấy một tòa tiêu cục. Tại sao nàng biết đó là tiêu cục ư?

Không phải nàng hiểu mấy chữ trên tấm biển hiệu kia đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play