Dù sao trong tương lai bọn họ sẽ sống cùng nhau trong một khoảng thời gian rất dài, cứ từ từ quan sát cũng được.

“Biểu tỷ, vậy ngươi cứ thu dọn trước đi, ta sẽ đi làm cơm trưa.”

Giờ này nấu cơm trưa còn hơi sơm, nhưng buổi chiều còn rất nhiều chuyện cần làm, vì vậy ăn sớm xuất phát sớm, sau khi thu xong cua lông phải nhanh trở về, trong nhà còn rất nhiều việc.

Lê Tường vào nhà bếp, liếc mắt một cái đã thấy được túi đồ ăn tiểu cữu cữu đặt trên bàn cơm kia. Nhìn một đám tròn trịa nổi lên trong bao tải, không cần mở ra, nàng cũng biết đó là một túi cây đậu.

Chẳng lẽ mỗi ngày biểu tỷ ở nhà ăn đều ăn cây đậu?

……

“Tương Nhi, ta vừa đi cắt chút rau, giữa trưa nay nấu cháo rau nhé?”

Quan thị cầm một mớ cây cải dầu đã được rửa sạch sẽ tiến vào, liếc mắt một cái cũng thấy túi cây đậu trên bàn.

Lại nói tiếp nhà bà cũng còn hơn bảy tám cân cây đậu, vốn dĩ chỗ đó là nửa tháng lương thực của gia đình bà. Nhưng đã nhiều ngày nay rồi, phần lớn thời gian đều là nữ nhi ở nhà nấu cơm, cho nên không cần ăn cây đậu nữa.

“Nương, cây đậu này ……”

“Mang đi cất trong ngăn tủ, bảo Thúy Nhi cứ ăn cùng chúng ta trước. Nếu ngày nào cũng ăn cây đậu kia, người cũng nghẹn muốn chết.”

“Được ạ……”

Lê Tường ngoan ngoãn cất túi cây đậu đó đi, đổ nước châm lửa, bắt đầu ninh cháo. Thừa dịp đang ninh cháo, nàng đi qua mở ngăn tủ trong nhà xem, lại phát hiện ngoại trừ chút ngô và cây đậu, trong nhà nàng đã không còn loại thức ăn nào khác.

Ngẫm lại căn nhà của nàng ở thời hiện đại, chưa nói tới các loại ngũ cốc trứng gà, các loại hải sản hàng khô, đồ chua dưa muối, cá mặn thịt khô lạp xưởng… phải nói là cái gì cần đều có.

Haizzz, đúng là không nên tưởng, tưởng tượng nhất định sẽ ch ảy nước miếng.

Lần sau kiếm được tiền, nên mua chút trứng gà mang về, cũng nên muối một chút dưa chua, mỗi ngày uống cháo, ăn dưa chua cũng rất ngon.

“Nương, ta đã ninh cháo xong rồi, không biết khi nào phụ thân mới trở về đây?”

“Hắn ư? …… Chắc là nhanh thôi, cứ phần hắn một chén là được, ta đi gọi biểu tỷ ngươi ra ăn cơm.”

Trong lòng Quan thị cũng biết, không chỉ một mình bà không muốn nhắc tới nhà mẹ đẻ, người bên đó cũng không ưa gì bà.

Đệ đệ của bà cũng hiểu rõ chuyện này, phỏng chừng khi trượng phu đưa hắn đi được phân nửa đường, hắn nhất định sẽ bảo trượng phu bà mau quay trở về.

Khúc mắc này, nhất thời chẳng ai có thể cởi bỏ được.

…………

Sau nửa canh giờ, cả nhà đều ăn xong cháo. Quan Thúy Nhi vội vàng đứng lên tranh việc rửa chén, Lê Tường cản không kịp, đành phải để nàng ấy làm.

Vừa lúc có nàng ấy ở nhà làm bạn với nương, nương cũng có thêm người nói chuyện. Nàng và phụ thân đi ra ngoài thu cua lông có thể yên tâm hơn một chút.

“Phụ thân, ngươi mang lưới qua đi, chúng ta vừa thu vừa tự mình vớt một ít.”

“Được! Ngươi không sợ mệt thì được.”

Vừa nghe nói muốn làm việc, Quan Thúy Nhi đang rửa chén lập tức từ nhà bếp chạy ra.

“Dượng! Mang theo ta đi! Ta cũng có thể làm việc!”

Lê Giang: “……”

Vớt cá không phải một công việc nhẹ nhàng, với lại, quanh con sông này, gia đình nhà họ quen biết quá nhiều người, nếu bị người ta nhìn thấy, chưa biết được người ta sẽ thêu dệt, lan truyền loại tin đồn vớ vẩn gì nữa đây. Lại nói, hắn cho nữ nhi đi theo làm việc là chuyện hiển nhiên, không ai bắt bẻ được, nhưng cho hài tử nhà tiểu cữu tử đi, lại là một chuyện hoàn toàn khác.

“Lần sau, lần sau nhất định sẽ mang theo ngươi. Hôm nay ngươi vừa mới tới, cứ ở nhà trò chuyện với cô cô ngươi đi.”

Quan thị cũng lên tiếng: “Đúng vậy, ngươi cứ ở nhà trò chuyện với ta đi. Nếu tất cả các ngươi đều đi hết, vậy ta ở nhà một mình buồn lắm.”

Hai trưởng bối đều lên tiếng, Quan Thúy Nhi cũng không tiện nói thêm gì nữa, nàng ấy chỉ có thể xoay người trở về tiếp tục rửa chén.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play