Hiển nhiên là Kim Vân Châu lại càng không muốn, nàng ấy có Kim Thư hầu hạ rồi. Cho nên sau khi vị v.ú già này đến, công việc của bà ấy chỉ là vẩy nước quét nhà, sắp xếp, dọn dẹp lại đồ đạc trong nhà.

Lê Tường đặt đồ ăn lên bàn, lại đi rửa tay mới thật cẩn thận bế tiểu chất nữ lên.

Nàng cũng không biết vì sao, chỉ biết mỗi lần bế tiểu gia hỏa này lên, nàng sẽ có cảm giác như mình đang ôm một đoàn ánh mặt trời vào trong ngực, cả người đều trở nên ấm áp.

Lại ngửi mùi sữa trên người tiểu chất nữ này, và không tự chủ được cảm thấy nàng ấy là người đáng yêu nhất trên đời.

“Hừ hừ hừ……”

Tiểu Phúc Bảo không ăn no bụng, vẫn đang miệt mài rúc đầu vào tìm ăn.

Lê Tường có thể giúp được bất cứ chuyện gì, chỉ có chuyện này là không thể giúp nổi, nàng chỉ có thể đi rót chén nước sôi thổi thổi, rồi cầm cái muỗng nhỏ, nhẹ nhàng đút cho nàng ấy một chút.

Những tiểu oa nhi nhỏ chừng này, không ăn được thứ gì cả, ngoại trừ sữa mẹ chỉ có uống nước đỡ khó chịu thôi.

Và như vậy, không cần biết là thứ gì, chỉ cần có cái gì đó vào miệng là tiểu oa nhi này sẽ yên tĩnh lại.

Tiểu Phúc Bảo ngoan ngoãn uống nước nàng đút cho, ngẫu nhiên còn mở to hai mắt nhìn Lê Tường, đôi mắt to ngập nước kia, đáng yêu muốn chết.

Kim Vân Châu thấy thế mới yên lòng chuẩn bị ăn cơm. Hôm nay đồ ăn thơm vô cùng, khiến con sâu thèm ăn trong bụng nàng ấy đã ngóc đầu thức dậy.

“Tiểu muội, ta chưa từng thấy món đồ ăn này, là món ăn mới của tửu lầu ư?”

Nàng ấy vừa hỏi vừa gắp một miếng đồ ăn lên thưởng thức kèm với cơm, mới cắn được một miếng, Kim Vân Châu đã bị thứ hương vị non mềm kia làm kinh ngạc không nhỏ.

Chỉ cần nhẹ nhàng nhai một chút, miếng thịt ấy đã bở tung trong miệng, vừa tươi vừa ngon, còn không có chút mùi tanh nào.

Hơn nữa trong miếng thịt này ngoài một cây xương ở giữa, dường như chỉ còn mỗi thịt thôi. Ăn rất tiện lợi!

“Tiểu muội, đây là loại thịt gì? Dường như ta chưa từng nếm thử……”

“Đây là lươn, là một con vật chuyên sống ở ngoài đồng ruộng, thịt nó rất tươi. Tẩu tẩu, nếu ăn được thì ngươi nên ăn nhiều một chút.”

“Ừm ừm! Ăn ngon!”

Đây là món đồ ăn hợp khẩu vị nhất từ khi nàng ấy bắt đầu ở cữ tới nay!

Kim Vân Châu ăn uống ngon miệng, không còn chút chán nản nào, nàng ấy ăn hết một đ ĩa lươn om tỏi còn ăn được nửa đ ĩa rau xanh, lại uống hơn nửa bình canh mới kết thúc bữa.

Sức ăn đã hơn rất nhiều so với hai ngày trước đây.

Lê Tường: “……”

Nếu nàng cứ cung cấp món ăn ngon khiến nàng ấy ăn theo kiểu này, chỉ sợ ăn nhiều quá sẽ biến thành béo, rồi tẩu tẩu nhìn đống xiêm y xinh đẹp trong tủ quần áo sẽ không vui vẻ nữa……

Kim Vân Châu ăn xong cơm thật nhanh, lại qua đón lấy nữ nhi của mình.

“Tiểu muội, ngươi còn việc trong phòng bếp không? Nếu còn ngươi cứ đi làm việc đi, để Tiểu Phúc Bảo cho ta, chút nữa ta sẽ dỗ nàng ngủ, chờ tới khi nàng dậy, phỏng chừng nương cũng đã trở lại rồi. Ngươi đừng lo lắng cho ta, nơi này của ta có người hầu hạ, muốn ăn cái gì sẽ bảo Kim Thư đi nói cho ngươi.”

“Vậy được, ta đi làm việc đây. Hôm nay biểu tỷ đi có việc, trong phòng bếp đang thiếu người.”

Lê Tường thu dọn chén đũa trở về phòng bếp. Lúc này trong phòng bếp đã có vài chậu lượn cắt khúc được rửa sạch sẽ, đều do hai người Yến Túc và A Thất xử lý.

“Sư phụ, bên ngoài còn thừa một nửa lươn, còn làm thịt nữa không?”

“Tạm thời đủ rồi, cứ để lên bàn xem sao đã.”

Lê Tường cũng không dám đảm bảo vừa đẩy món lươn này ra sẽ được ủng hộ nhiệt tình ngay, dường như trong thành có khá ít người thích ăn món này, ít nhất là nàng chưa từng nhìn thấy món này trong thực đơn của những tửu lầu khác.

“Để A Thất tiếp tục rửa tôm hùm đất của hắn đi, ngươi tới học cách làm lươn với ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play