“Vân Châu đâu? Thế nào rồi?! Tại sao không có âm thanh gì?!”

Hắn vừa mở miệng hỏi liên tục, vừa nôn nóng muốn kéo cửa phòng ra.

“Đại ca, tẩu tẩu đã sinh rồi, ngươi đừng vội, nương sẽ ra rất nhanh thôi.”

“Sinh rồi ư?! Là nam hài nhi hay nữ hài nhi?”

Lê Trạch lần đầu làm phụ thân, căn bản không biết sinh hài tử khốn khổ tới mức nào. Hắn nghe được tức phụ của mình đã bình an sinh sản, trái tim đang lơ lửng cũng rơi xuống đất, đầy mặt vui mừng bắt đầu quan tâm hỏi giới tính của hài tử.

Đáng tiếc Lê Tường lại không rõ ràng lắm. Ngay lúc nàng đang xấu hổ, không biết nên nói gì thì cửa phòng bật mở, là Quan thị ôm tiểu oa nhi ra.

“Nương!”

“A Trạch đã về rồi ư? Mau tới mau tới, nhìn nữ nhi của ngươi đi!”

Quan thị cười vui vẻ, khóe mắt cũng nổi lên mấy nếp nhăn. Hai tay bà cẩn thận ôm tôn nữ như đang nâng niu một thứ bảo bối vô giá, từ từ đi đến trước mặt nhi tử, sau đó hé ra bàn tay và khuôn mặt nhỏ cho hắn xem.

“Là nữ nhi!!” Lê Trạch vui mừng cười đến ngây người, cơ hồ là hai tay hai chân đều nhanh chóng vươn ra.

“Nàng…… Tại sao mặt nàng nhăn như vậy?”

Lê Trạch tự hỏi hắn lớn lên không xấu, tức phụ càng như hoa như ngọc, tại sao nữ nhi của bọn họ lại nhăn nhó dúm dó như vậy?

Tuy nhìn nàng ấy không quá khó coi, nhưng không có chút đặc điểm nào của hai người bọn họ cả!

Thấy hắn dám chê bai tôn nữ nhà mình, Quan thị trực tiếp đạp cho nhi tử hai cước.

“Nhăn ở đâu? Tiểu oa nhi mới sinh đều như vậy, qua mấy ngày nữa sẽ căng mịn trở lại thôi. Được rồi, xem chút xíu thế là đủ rồi, ta lại ôm Tiểu Phúc Bao trở về phòng đây.”

Tuy thời tiết hiện giờ khá nóng, không sợ hài tử bị cảm lạnh, nhưng tiểu nãi oa mới sinh vẫn nên ở bên cạnh nương mới tốt.

Lê Tường vừa nghe bà muốn ôm tôn nữ đi, đã vội vàng chạy lên nhìn tiểu chất nữ một chút.

“Nương, đã cân Tiểu Phúc Bao chưa? Nàng được mấy cân?”

“Cân rồi, sáu cân sáu (bằng 3,3kg), rất tốt!”

Quan thị nhớ tới chuyện này lại muốn cười, con số này đúng là may mắn. Bởi vậy bà rất vui mừng, cứ cười không khép nổi miệng rồi hớn hở ôm tôn nữ vào phòng.

Lúc này bên trong phòng vẫn còn loạn, cửa luôn phải đóng kín mít, ngoại trừ bà đỡ ngẫu nhiên sẽ ra bên ngoài bưng vài chậu nước vào, còn lại không được ai bước vào hết.

Kim Vân Châu sinh rất nhanh, bà đỡ không cần phải làm quá nhiều việc, bởi vậy người ta chỉ có thể chạy tới chạy lui mong được thêm chút tiền mừng.

Mắt thấy mình không vào được, Lê Tường cũng dứt khoát trở về phòng bếp bắt đầu làm trứng gà nhuộm đỏ.

Nàng đang tính toán, phải đưa món này cho khách nhân của tửu lầu, cũng muốn đưa cho những thương hộ có chút thân quen ở quanh đây, cả những nhà có quan hệ thân thiết như Tần gia, Bạch gia vân vân, bởi vậy cần không ít trứng gà nhuộm đỏ.

Phòng bếp chuyên môn dành ra hai nồi để nấu trứng gà nhuộm đỏ này.

Trứng gà nhuộm đỏ chỉ cần cho bột gạo đỏ vào trực tiếp nấu chung là được, không cần tốn sức lực gì hết, chỉ cần chú ý độ lớn của lửa để trứng không bị vỡ là xong. Rất nhanh, hai nồi lớn đầy trứng đã bắt đầu được bắc lên bếp.

Sau nửa canh giờ, Lê Giang tới bến tàu nhận hàng cũng trở lại. Vừa nghe nói chuyện tôn nữ nhà mình trào đời, hắn vui mừng tới mức mặc kệ cả cá, vội vàng chạy tới ngoài cửa phòng liên tiếp gọi tức phụ nhi ôm hài tử ra cho hắn nhìn một cái.

Quan thị nhìn tôn nữ đang nằm trong n.g.ự.c nhi tức, ngoan ngoãn ăn sữa, bà đâu thể ôm tôn nữ ra ngoài lúc này được?

Bởi vậy bà trực tiếp cho hai phụ tử bên ngoài ăn một bát canh bế môn (ý là cho đứng ở bên ngoài chờ). Mãi cho đến khi trong phòng đã dọn dẹp xong xuôi, bà mới cho nhi tử đi vào.

Lê Giang không tiện vào phòng nhi tức mới sinh, trong lòng hắn có sốt ruột cũng không có cách nào khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play