Trong lòng Lê Tường vốn đã mềm một chút, bây giờ lại càng mềm mại hơn.

Trong cái túi nhỏ kia là một chiếc lắc tay làm bằng đá thạch anh tím, tuy ánh sáng của nó rất tối, nhưng tối như vậy cũng bởi thời đại này không hề có công nghệ mài giũa hoàn mỹ, chứ không phải tại chất đá của nó không tốt.

Nàng nhìn nó dưới ánh sáng đèn đã thấy thạch anh màu tím lấp lánh sáng ngời trông cực kỳ xinh đẹp.

Buổi tối đã đẹp như vậy, chắc chắn dưới ánh mặt trời ban ngày sẽ càng thêm xinh đẹp. Một thứ đẹp cỡ này, Lê Tường không tin nó sẽ rẻ.

Thế nhưng nàng cũng chẳng quan tâm tới chuyện này lắm, mua thì cũng đã mua rồi, nếu nàng không đeo, hắn còn có thể cho ai?

Lê Tường lấy chiếc lắc tay kia, đặt lên cổ tay mình, sau đó duỗi tay ra.

“Ngươi đeo nó giúp ta đi.”

Hiển nhiên Ngũ Thừa Phong kia đã sửng sốt một lát, một hồi lâu sau khi hai lỗ tai của hắn ửng đỏ, hắn mới run rẩy đặt tay lên cái lắc ở cổ tay nàng.

Có trời mới biết, khi mua chiếc lắc tay này, hắn còn không dám tưởng tượng tới một ngày mình sẽ được thân cận với nàng như vậy.

Không biết vì sao Lê Tường rất thích nhìn bộ dáng hắn si ngốc khi ở trước mặt mình.

Rõ ràng ngày thường hắn luôn tỏ ra khéo léo, lại thận trọng với người bên ngoài, nhưng trước mặt nàng, hắn như biến thành một người khác vậy. Hai hình tượng đối lập nhau như vậy khiến nàng thật sự muốn bật cười.

“Thật là đẹp mắt, cảm ơn tứ ca! Thôi, ngươi qua đây ăn món này trước đi.”

Nàng đã bưng một chén cháo và sủi cảo tới mép giường rồi, để cho hắn tự mình uống cháo trước. Suy cho cùng bụng hắn bị thương nhưng tay thì không, nàng không thể mặt dày nói để mình đút cho hắn ăn được.

Ngũ Thừa Phong nhìn cháo lại nhìn sủi cảo chiên, có một món ăn đơn giản như vậy thôi nhưng trong nháy mắt cái mũi hắn hơi cay cay, còn suýt chút nữa hốc mắt đã đỏ ửng.

Thế nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống, ở trước mặt cô nương nhà người ta mà đỏ mắt rơi lệ, như vậy cũng quá không có tiền đồ rồi.

Bây giờ hắn đang muốn giữ hình tượng một nam tử hán có thể đỉnh thiên lập địa nha.

“Tương nha đầu, ngươi làm sủi cảo càng ngày càng ngon!”

“Vậy ngươi nhớ ăn nhiều một chút, ta đi sắc thuốc cho ngươi uống.”

Lê Tường đặt sủi cảo chiên ở mép giường rồi vào phòng bếp. Nàng vừa đi, Ngũ Thừa Phong vừa tỏ ra đói tới mức có thể ăn hết cả một con trâu đã hết mất hứng thú ăn uống rồi.

Dường như đ ĩa sủi cảo chiên thơm ngào ngạt hồi nãy đã không còn thơm nữa vậy. Thế nhưng những món này do chính tay Tương nha đầu làm, kiểu gì hắn cũng phải ăn hết.

Ngũ Thừa Phong miễn miễn cưỡng cưỡng ăn được hơn phân nửa chén cháo rồi buông chiếc đũa xuống, lúc này hắn mới có tâm tình đánh giá gian phòng mình ở.

!!!

Đây không phải gian phòng trên lầu ba hắn từng nằm lúc trước!

Dường như căn phòng này hắn đã từng đứng ngoài sân nhìn vào vài lần rồi… đây là khuê phòng của Tường nha đầu!

Trời đất…… Hắn được vào trong phòng Tương nha đầu, còn ngủ trên giường của nàng ……

Ngũ Thừa Phong sờ sờ cái chăn trên người, ngửi chút hương thơm nữ nhi trên giường đệm bên dưới, cả người hắn đột nhiên nóng như tôm bị rang chín.

Lúc này, trong lòng hắn ngoại trừ vui vẻ, cũng chỉ có vui vẻ mà thôi.

Thời gian dài như vậy quen biết với Tương nha đầu, hắn cảm thấy bản thân mình đã khá hiểu biết nàng rồi.

Tuy nàng rất dễ nói chuyện, tính tình còn hay mềm lòng, nhưng nàng lại là một người phân ranh giới rất rõ ràng.

Ở trong mắt nàng, chỉ có hai loại người là người một nhà và người ngoài mà thôi.

Trước kia hắn ở trong mắt nàng, đại khái có thể nói là một người ngoài tương đối quen thuộc. Nhưng bây giờ, quan niệm này đã thay đổi!

Hôm nay ở bên người nàng, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được nàng đã không còn bài xích cảm giác thân cận với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play