“Phụ thân, ngươi giúp ta cùng nhau đỡ hắn đi, đây là tứ oa, hắn bị thương vì cứu ta.”
Hai ngày nay, thân thể Lê Trạch đã trở nên suy nhược, hắn đỡ một người nặng như Ngũ Thừa Phong, chân cũng có chút đứng không vững.
Lê Giang vừa nghe vậy đã vội vàng duỗi tay đỡ người qua bên mình.
“Sao lại thế này? Tại sao lại bị thương chứ?!”
“Chút nữa ta sẽ kể tỉ mỉ chuyện này sau, cứ sắp xếp một nơi cho tứ oa nghỉ ngơi đã.”
Trong lúc hai phụ tử nhà hắn đang nói chuyện, hai mẫu nữ Lê Tường cũng lại đây. Nhìn tình cảnh trước mắt một đám người đều choáng váng.
“Phụ thân, đưa tứ oa vào phòng ta nghỉ ngơi đi.”
Lê Giang vừa muốn đi, nhưng mới quay đầu đã bị nữ nhi kéo lại.
“Đừng qua phòng đại ca, đặt hắn tới phòng của ta đi. Tứ ca dưỡng thương không phải một ngày hai ngày có thể khỏi ngay được, ngày thường đại tẩu còn qua bên này ngủ lại. Ta qua phòng biểu tỷ ngủ hoặc lên tầng ba cũng được.”
Lê Giang: “……”
Nghe những lời nữ nhi nói, bỗng nhiên hắn lại có cảm giác nữ nhi lớn rồi không dùng được nữa. Hắn do dự một lát những vẫn theo ý nữ nhi đưa Ngũ Thừa Phong đến phòng của nàng.
Thắp đèn lên, hắn mới thấy rõ ràng trên vùng eo của tứ oa, trên lớp xiêm y rách nát còn dính đầy vết m.á.u đã đen sậm lại, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại
“Chảy nhiều m.á.u như vậy ……”
Áy náy trong lòng Lê Trạch càng sâu, chỉ là trước mắt hắn cũng không biết nên đền bù cho người ta bằng cách nào, chỉ có thể chăm sóc chu đáo chờ Ngũ Thừa Phong khoẻ lại rồi tính.
“Nương, phòng bếp có nước ấm không?”
“Có có có!”
Quan thị lập tức tới phòng bếp mang một chậu nước ấm và khăn lông tới cho nữ nhi. Ngay sau đó, bà lại qua phòng nhi tử cầm một bộ y phục sạch sẽ mang qua bên này.
Nhìn từng mảng y phục dính đầy m.á.u trên người tứ oa, bà càng nhìn càng đau lòng hơn.
Chuyện tiếp theo bà và nữ nhi không tiện tham gia vào, sau khi đóng cửa, hai người đứng bên ngoài chỉ nghe thấy thanh âm vặn khăn ướt ở bên trong truyền ra thôi.
Lê Tường vẫn còn ngây ngốc, từ nãy tới giờ nàng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ vết m.á.u màu đen sậm trên y phục của Ngũ Thừa Phong.
Nàng biết Ngũ Thừa Phong làm công tác này rất nguy hiểm, nhưng vẫn luôn thấy hắn chỉ bị chút thương nhỏ, đau bình thường nên không quá mức lo lắng.
Mãi cho đến vừa rồi khi nàng nhìn thấy một màn kia, nhìn hai mắt hắn nhắm nghiền nằm trên giường, phía trên xiêm y toàn là máu, bỗng nhiên trái tim nàng như bị ai đó nắm lại vậy, đau không thở nổi.
Vốn dĩ buổi tối hôm nay, nàng đã có dự định sẽ nói về chuyện nơi cung cấp nguyên liệu cho tửu lầu, nhưng hiện giờ không còn tâm trạng làm như vậy nữa.
Nàng một mực đứng bên ngoài phòng, chờ cho tới khi đại ca thay xong y phục cho Ngũ Thừa Phong.
“Đại ca, đến tột cùng là trên đường xảy ra chuyện gì vậy?!”
“Gặp cường đạo, thiếu chút nữa ta đã không trở về được.”
Lê Trạch than một tiếng, trong cách nói chuyện của hắn, lộ ra một tia nghĩ mà sợ.
Rõ ràng hắn đã mướn nhiều tiêu sư như vậy, ai ngờ trên đường vẫn gặp nạn, còn kém một chút là cả đội đi tong.
“Nếu không phải Thừa Phong vội vàng chạy tới cứu ta một mạng, lúc này ta cũng không biết mình còn mạng mà đứng ở đây không. Lang trung nói vết thương của hắn không quá nghiêm trọng, nhưng trên thanh chuỷ thủ đ.â.m hắn có thứ gì đó không sạch sẽ đã khiến vết thương chuyển biến xấu đi. Nhiều ngày tiếp sau cần phải chú ý tới hắn một chút, nếu ngày mai không tiếp tục nóng lên, vậy hắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Thuốc này, cứ sắc ba chén một lần, ba canh giờ uống một lần.”
Lê Tường nhận gói thuốc từ tay đại ca rồi gật gật đầu.
“Ta…… Chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho hắn. Đại ca ngươi trở về tòa nhà đi thôi. Tuy gần đây đại tẩu không nói gì, nhưng nàng vẫn luôn lo lắng cho ngươi, ăn uống cũng bớt đi không ít.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT