Đừng nói tới cuộc sống khá tiết kiệm khi nàng ấy chuyển tới Hồ Châu, ngay cả ở Bình Châu, quãng thời gian là thiên kim đại tiểu thư nhà hào môn, muốn gì được nấy kia cũng vậy, nàng ấy chưa từng được chiêm ngưỡng những món ăn trên bàn này.

Phải biết rằng, ngày trước khi còn ở Bình Châu, nàng ấy vốn là khách quen của những tửu lầu nổi danh nhất, không biết đã được ăn biết bao sơn hào hải vị rồi.

Nàng ấy thật sự không ngờ hôm nay lại gặp được những món mình chưa từng nhìn thấy bao giờ. Thật là kinh ngạc.

“Món này là gì?” Nàng ấy chỉ chén tào phớ trắng nõn trên bàn rồi hỏi.

Kim Vân Châu rất thuần thục bưng chén tào phớ ấy tới trước mặt biểu tỷ nhà mình, lại giúp nàng ấy rót nước chấm.

“Đây là tào phớ, được làm từ đậu nành. Biểu tỷ ngươi nếm thử đi.”

“Đậu nành?”

Liên Nghi Lan cầm cái muỗng bán tín bán nghi múc một cái, ngay sau đó, nàng ấy đã bị hương vị trơn mềm kia làm kinh ngạc rồi.

“Nó thật sự được làm từ đậu nành ư?”

Đậu nành là loại hạt cứng như vậy! Kể cả khi nấu nó chín lên vẫn thấy cực kỳ nhạt nhẽo, chán ngắt, sao có thể làm ra loại đồ ăn mỹ vị như tào phớ này?

Liên Nghi Lan lại ăn thêm mấy miếng nữa, có chút muốn ngừng mà không được.

Đậu nành này cực kỳ rẻ, cùng một giá với lương thực chính như ngô kia, nhưng hương vị của món tào phớ này ngon hơn ngô nhiều lắm.

Cũng không biết một cân đậu nành có thể làm ra bao nhiêu tào phớ ……

Nàng ấy đang cân nhắc chuyện này, lại thấy một đ ĩa đồ ăn được đặt xuống trước mặt mình.

“Lan tỷ tỷ, đây là bánh cá do người dân bản địa chúng ta dùng cá tạo thành, ngươi nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”

“Bánh cá ư? Tiểu muội ngươi thật bất công nha, còn chưa làm món này cho ta thưởng thức.”

Liên Nghi Lan lại không quan tâm tới cảnh Kim Vân Châu rầm rì làm nũng với Lê Tường bên kia, nàng ấy đang chuyên chú duỗi tay gắp một miếng bánh cá bỏ vào trong chén.

Không thể không nói, món bánh cá này thật xinh đẹp, mép ngoài có một tầng màu vàng nhạt, thịt bên trong lại có màu trắng, thoạt nhìn đã cảm thấy thanh nhã, tự nhiên rồi, tới khi cắn một miếng, nàng ấy lập tức bị mùi hương và dư vị tươi ngon bao phủ, đã có vị cá lại có mùi thịt điều đặc biệt là có thêm mùi hương hoa cúc nhàn nhạt, thoải mái nữa, từng tầng từng tầng chồng lên nhau, thật sự khiến người ăn kinh diễm.

“A Tường muội muội, tay nghề của ngươi không hề tầm thường!”

“Dĩ nhiên rồi, có phải đúng như ta đã nói không? Tiểu muội nhà ta làm đồ ăn là ngon nhất.”

Kim Vân Châu đầy mặt đều là hai chữ kiêu ngạo, hai người bọn họ thi nhau khen khiến Lê Tường cảm thấy thật ngượng ngùng.

“Ta không biết thứ gì khác nữa, chỉ có một tay nghề nấu ăn miễn cưỡng có thể dùng được thôi. Nếu Lan tỷ tỷ thích cứ ăn nhiều chút, món bún thịt này cũng rất ngon.”

Liên Nghi Lan tựa như cô nương ở nông thôn vừa vào thành vậy, nàng ấy ăn một miếng bánh cá cảm thấy kinh ngạc, ăn một miếng bún thịt cũng thật kinh ngạc, lại chuyển qua nếm thử tôm hùm đất, cả người đều rơi vào biển kinh ngạc.

Hơn nữa không khí nói chuyện của ba người quá tốt, nàng ấy đã quên hết lễ nghi trên bàn cơm, sau đó dứt khoát học theo biểu muội nhà mình, xắn tay áo lên, lột vỏ tôm hùm đất bỏ vào miệng.

Ăn đến cuối cùng trên bàn chỉ còn thừa lại hai chậu đầy vỏ tôm hùm đất mà thôi.

Lê Tường và Kim Vân Châu ăn khá ít, hơn phân nửa tôm hùm đất trên bàn đều do Liên Nghi Lan ăn.

Chẳng mấy khi nàng ấy được ăn một bữa cơm thoải mái như vậy, cũng khiến hảo cảm nàng ấy dành cho Lê Tường tăng lên một mảng lớn.

Cơm chiều qua đi Liên Nghi Lan đã theo Kim Vân Châu trở về tòa nhà rồi, suy cho cùng, người nhà bọn họ đâu thể để một vị khách quý như Liên Nghi Lan ở lại tửu lầu nho nhỏ này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play