Thời lão gia không tình nguyện cầm lấy chiếc đũa, kẹp một con tôm hùm đất lên muốn cắn một cái.

“Chủ nhân, không phải ăn như vậy. Cách ăn tốt nhất là cho chúng nó lên hút nước, sau đó dọc theo khe hở trên lưng nó, lột bỏ vỏ đi, ăn phần thịt bên trong.”

Chưởng quầy Hà bày ra bộ dáng chuyên nghiệp hướng dẫn chủ nhân nhà mình khiến Thời lão gia tức muốn nổ phổi, hắn lập tức quát ầm lên.

“Ngươi đi ra ngoài! Nhớ hỏi thăm tình huống của Lê Ký Tửu Lầu bên kia rõ ràng cho ta, xem rốt cuộc là đống tôm vỏ đỏ này từ đâu mà tới!”

“A…… Vâng……”

Chưởng quầy Hà bị đuổi đi ra ngoài, khi rời đi hắn cũng cẩn thận đóng cửa lại. Lúc này Thời lão gia mới buông đũa xuống cầm con tôm hùm đất kia lên dựa theo cách chưởng quầy Hà vừa hướng dẫn, hút nước rồi lột vỏ tôm, bỏ phần thịt trắng hồng vào trong miệng.

“Quá thơm……”

Khi buột miệng thốt ra lời này, bản thân Thời lão gia cũng bị kinh ngạc.

Nói thật, nếu có loại mỹ vị bậc này, ngay cả hắn cũng không lựa chọn ăn thịt……

Chuyện không ổn rồi.

Đông Hoa bên này đang do dự không biết nên tiếp tục ra tay hay không, kết quả buổi chiều đã nhận được tin tức từ phía Giang gia.

“Cái gì bảo hắn buông tay không làm nữa? Hắn cho rằng chúng ta đang chơi đồ hàng ư?”

“Chủ nhân, không chỉ một mình Giang gia, cả Thẩm gia cũng nói muốn rời khỏi……”

Vẻ mặt chưởng quầy Hà đầy bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn phải nói những lời này ra, và y hệt như hắn đã lường trước, Thời lão gia tức giận đến mức trực tiếp xua tất cả đồ trên bàn xuống đất.

“Ngay tại lúc mấu chốt như thế này, hai người bọn họ đều rủ nhau rời khỏi?! Coi ta là con khỉ mà chơi đùa ư!”

“Chủ nhân, nhất định là hai nhà bọn họ đã nghe được ngóng được tin tức gì rồi. Bằng không chúng ta cũng ngừng lại một chút, đừng làm căng với Lê Ký Tửu Lầu nữa.”

“Nói hươu nói vượn!”

Thời lão gia bực bội xoay qua mắng chưởng quầy Hà một hồi.

“Bây giờ buông tay, tương đương với ném tất cả tiền bạc lúc trước xuống sông xuống biển. Kể cả không quan tâm chuyện tiền bạc, nhưng ba nhà hợp lực mà không làm gì được Lê Ký, những người khác sẽ nhìn ta như thế nào?

Kiểu gì chẳng chế giễu rồi cười cho ta thối đầu. Lê gia kia chỉ là một hộ nông thôn chân đất, có gì phải sợ bọn họ? Ta cũng không tin, không có Giang gia, Thẩm gia, ta không làm gì được bọn họ.”

Tóm lại, trong thành An Lăng này chỉ được tồn tại một tửu lầu đệ nhất, đó chính là Đông Hoa của hắn, Lê gia muốn đạp lên trên đầu hắn ư? Không có cửa đâu.

Thời lão gia vẫy vẫy tay, nhỏ giọng phân phó vài việc cho chưởng quầy Hà.

Hôm nay Lê Ký Tửu Lầu vẫn không mua được thịt như cũ, bọn họ chỉ có thể dựa vào những người bên ngoài rải rác mua được một ít mang vào phòng bếp.

Cũng may tôm hùm đất đẩy ra đã được các thực khách ủng hộ hết mình, bọn họ cũng thật nhiệt tình với hoạt động mua một tặng hai thức ăn chay.

Như vậy gọi một đ ĩa hai cân tôm hùm đất cộng thêm hai món thức ăn chay, nhu cầu về đồ ăn thịt sẽ giảm bớt rất nhiều.

Lê Tường vừa lượn lờ trên lầu ba một vòng, nhưng không nghe thấy những lời bình phẩm không tốt nào, trong lòng nàng cũng kiên định hơn nhiều.

Liên tiếp ba ngày, tửu lầu vẫn hoạt động như bình thường, dường như bên đối đầu đã cảm thấy chặt đứng nguồn cung ứng chẳng mang lại tác dụng gì, bọn họ đã không còn phong toả chặt chẽ như vài ngày trước nữa.

Lượng thịt trong bếp đã nhiều hơn một chút. Hai nhà cung ứng thịt lúc trước đã vô tình làm trái khế ước, hiện giờ cũng mặt dày trở về muốn tiếp tục hợp tác với tửu lầu nhà bọn họ.

Dường như đợt phong ba này đã dần qua đi.

Lê Tường không muốn nghĩ mọi chuyện quá xấu, nhưng nàng lại không tin mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.

Tuy trước mắt nhìn như mọi chuyện đã sắp trở lại nhịp sinh hoạt bình thường rồi, nhưng Đông Hoa kia đã ra tay một lần, hai lần, bọn họ tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play