Có lẽ là nàng ấy nghĩ bản thân mình cũng biết làm rồi, trở về tự làm cũng được.

Tiễn Thanh Chi rời đi, tửu lầu nhà nàng cũng vừa vặn tới giờ đóng cửa. Ngày thường Lê Tường đều mặc kệ chuyện trong phòng bếp giao cho mấy người Đào Tử đi xử lý. Cơm chiều cũng do mấy người Đào Tử làm.

Thông thường nàng sẽ đi tắm rửa một cái, thay quần áo, sau đó cơm nước xong thì về phòng làm sổ sách ngay.

Hôm nay lại không như mọi khi, Lê Tường rất dứt khoát tới phòng bếp.

Không trong chốc lát, nàng đã lấy cớ gọi hai tỷ muội Đào Tử ra ngoài, lại gọi thêm Yến Túc nữa, giống hệt khi sư phụ muốn dạy bảo các đồ đệ vậy.

Trong phòng bếp chỉ còn lại Khương Mẫn và tên tiểu nhị kia.

Khương Mẫn đang tập trung làm việc của mình trên bệ bếp, hắn cũng không chú ý tới tiểu nhị kia đang làm gì.

Mãi cho đến khi hắn nghe thấy Đào Tử đột nhiên hô một tiếng ngoài cửa, lúc này hắn mới mờ mịt quay đầu lại. Vừa lúc này hắn lại nhìn thấy một cái túi vải to bọc đầy tinh bột rơi trên mặt đất.

“……”

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Khương Mẫn kinh ngạc đi ra phía trước nhặt túi tinh bột lên. Tiểu nhị kia mặt mũi trắng bệch, không ngừng phát run đứng bên cạnh.

“Lúc ăn trộm không phải lá gan rất lớn sao? Bây giờ ngươi còn giả vờ sợ hãi làm gì?”

Lê Tường đi đến bên cạnh bệ bếp nhìn bình tinh bột, bây giờ chỉ còn thừa lại một lớp thật mỏng dưới đáy.

Nhìn ngày hôm nay hắn ta lấy một túi lớn như vậy, chắc chắn bình thường hắn ta cũng lấy không ít hơn chỗ này là bao nhiêu.

Xem ra quản lý phòng bếp vẫn có lỗ hổng.

Nàng đã quá tín nhiệm biểu tỷ và các đồ đệ, cho nên mỗi lần đóng cửa chuẩn bị dọn dẹp mọi thứ, nàng sẽ không chú ý tới chuyện đi kiểm tra nguyên liệu thiếu hụt trong phòng bếp, cứ thấy gia vị, nguyên liệu nấu ăn thiếu là lập tức bổ sung, không nghĩ tới sẽ có người lén lút trộm nguyên liệu trong phòng bếp mang ra bên ngoài.

“Để ta nghĩ xem, loại tội danh ăn trộm này, phải chịu mức hình phạt như thế nào?”

Chuyện này Khương Mẫn lại rất am hiểu, hắn lập tức nói tiếp: “Nếu trộm đồ với giá trị không vượt quá một ngân bối, bị phạt 50 trượng, nếu vượt qua, chắc chắn phải chịu một trăm trượng. Nếu vượt qua năm ngân bối, còn bị ghi chép lại.”

Hắn vừa nói xong lời này, tiểu nhị bên cạnh đã mềm nhũn xuống, hắn ta ngồi dưới đất ôm chân hắn bắt đầu kêu gào ta sai rồi.

“Tiểu Chương, ôm ta kêu gào cũng vô dụng, người làm chủ ở đây là A Tường.”

Tiểu nhị kia lại nước mắt lưng tròng nhìn Lê Tường, chỉ mong nàng có thể mềm lòng thả cho mình một con đường sống.

“A Tường cô nương, ta biết sai rồi! Ta thật sự không dám nữa, ngươi tha cho ta lần này đi?”

“A? Ngươi chỉ làm lần này thôi sao?”

Lê Tường vừa dùng tinh bột vừa dính bẩn hoà vào nước rửa cho sạch vừa chậm rì rì nói: “Ngươi biết Thực Vi Thiên chứ? Chính là gian tửu lầu ở rất gần chúng ta kia. Thật là kỳ quái, ta không hiểu vì sao đồ ăn của người ta làm cực kỳ giống nhà chúng ta. Kể cả món cá lát cũng trơn mềm không khác là mấy, dường như bọn họ cũng dùng thứ như tinh bột để bọc lên vậy.”

“Phi! Gia hỏa ăn cây táo rào cây sung!” Hai tỷ muội Đào Tử tức giận cực kỳ.

Sư phụ đối đãi với người trong phòng bếp chưa đủ tốt ư? Có món gì ăn ngon, sư phụ sẽ làm ra cho người trong phòng bếp nếm đầu tiên.

Mỗi ngày đều cho ăn thức ăn ngon lành, ăn xong còn thừa cũng được mang về. Không chỉ có tiền công, còn được chia hoa hồng nữa.

Đốt đèn lồ ng cũng không tìm được người tốt như sư phụ nàng, vậy mà hắn ta dám phản bội sư phụ!

“Sư phụ, chúng ta báo nha môn đi!”

“Đừng đừng đừng! A Tường cô nương cầu xin ngươi đừng báo quan! Ta thật sự biết sai rồi! Ta cũng là bất đắc dĩ mà…… Người lớn trong nhà sinh bệnh, hài tử cũng sinh bệnh, nơi chốn đều cần tới tiền, khiến ta không còn cách nào khác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play