Chắc chắn đôi phu thê này có chút tình thú nào đó liên quan tới chuyện cãi nhau rồi.

Lê Tường chỉ cảm thấy mình vừa bị người ta nhét cho một đống cẩu lương vào mồm, vì vậy nàng nhanh chóng hỏi xong chuyện mình cần và kéo Thanh Chi rời đi.

“Tương nha đầu, bây giờ ngươi muốn về nhà ư?”

“Không, ta muốn qua Thực Vi Thiên xem đồ ăn nhà bọn họ. Thanh Chi tỷ tỷ, ngươi đưa ta qua Thực Vi Thiên rồi trở về đi. Chỗ đó cũng không xa tửu lầu nhà ta, ta có thể tự về được.”

Thanh Chi nghĩ một chút, đột nhiên lại chạy về trong viện. Mấy phút sau đã thấy nàng ấy chạy trở về còn vui vẻ nói: “Ta đã nói với phu nhân rồi, hôm nay ta ra ngoài chơi nửa ngày. Ngươi đi Thực Vi Thiên ta sẽ qua đó cùng ngươi.”

“Vậy tốt quá rồi.”

Có Thanh Chi đi cùng, Lê Tường cầu còn không được.

Hai người lên xe ngựa vui vẻ đi lướt qua Lê gia tửu lầu tới Thực Vi Thiên.

Ngày mưa, tửu lầu nhà ai cũng giống nhau thôi, thật sự không nhiều khách nhân lắm. Lê Tường xuống xe ngựa bước vào Thực Vi Thiên đã cảm nhận được cái gì gọi là quạnh quẽ.

Trong sảnh lớn, mấy tên tiểu nhị đang dựa vào cột ngủ gà ngủ gật, chưởng quầy cũng nghe được tiếng nàng ho khan mới phản ứng lại được rồi tiến lên đón khách.

“Hai vị cô nương muốn dùng món gì?”

Lê Tường nhìn thẻ bài thực đơn của tửu lầu bọn họ, rồi chọn một phần canh gà hầm nấm, một phần rau xà lách xào bắt chước theo nhà mình, và cá hầm ớt.

Mặt khác, nàng còn chọn thêm món ăn đầu bảng của nhà bọn họ, hai chén tổ yến.

Lại nói, cá hầm ớt của tửu lầu bọn họ bán đắt hơn nhà nàng tới mười đồng bối, chẳng lẽ số lượng nhiều hơn một chút?

“Được rồi! Mời cô nương ngồi, đồ ăn rất nhanh sẽ được mang lên.”

Lê Tường gật gật đầu, nàng kéo Thanh Chi tìm vị trí ngồi xuống. Mấy tiểu nhị ngoài sảnh lớn nghe có hai cô nương tới làm khách đều lên tinh thần, bọn họ đánh giá Lê Tường và Thanh Chi từ trên xuống dưới một phen, trong ánh mắt tràn ngập tà khí. Vừa thấy đã biết đám người này không đứng đắn chút nào.

Thanh Chi nhăn mày lại quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, đại khái là nhìn thấy nàng ấy đặt thanh kiếm lên bàn, mấy tiểu nhị kia mới thành thật xuống, người lau bàn thì lau bàn, kẻ lên lầu thì lên lầu, không dám tiếp tục dùng ánh mắt sỗ sàng nhìn hai người Lê Tường nữa.

“Tương nha đầu, nhà tửu lầu này không thoải mái chút nào.”

Lê Tường cũng có cảm giác y như vậy, tiểu nhị ở đại sảnh đã trực tiếp làm hỏng ấn tượng đầu tiên về tửu lầu này rồi.

Hơn nữa ngày mưa này, ánh sáng tửu lầu quá tối tăm, mang tới một loại áp lực khó hiểu, đúng là khiến người ta không quá thoải mái.

“Không sao đâu, chúng ta cứ nếm thử đồ ăn xong sẽ đi. Chốc lát nữa qua nhà ta, ta làm món ăn ngon cho ngươi.”

“Vậy còn nghe được.”

Thanh Chi nghiêng đầu, ngó trái ngó phải, thật sự rất nhàm chán, vì vậy nàng ấy lập tức lấy một sợi dây thừng từ trong lòng mình ra chơi.

“Di……”

Lê Tường nhìn sợi dây màu đỏ hồng kia, các bện dây thật độc đáo. Nhìn chăm chú một chút, nàng cũng xác định được mắt mình không hề nhìn lầm.

Đây là thứ lần trước nàng nhìn thấy khi lên miếu Huyền Nữ.

Trong miếu Huyền Nữ kia có một cái cây Nhân Duyên, chuyên dành cho thiện nam tín nữ dưới chân núi lên cầu nhân duyên thì treo cái thẻ lên đó.

Bên cạnh cây Nhân Duyên này tiểu ni cô có bán tơ hồng, hai trăm đồng bối một sợi tơ hồng, đắt muốn chết.

Lúc ấy nàng nhìn sợi dây này rất đẹp cũng muốn mua một sợi về bện, kết quả vừa nghe giá đã trực tiếp rút lui.

Nàng chỉ cảm thấy đẹp, đâu có ý định mua về để trói người trong lòng, cảm thấy dùng hai trăm đồng bối mua sợi dây đó cực kỳ lãng phí. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được nó ở trong tay Thanh Chi.

“Thanh Chi tỷ tỷ, ai cho ngươi sợi dây thừng này vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play