Kim Vân Châu có thai, cả ngày cứ cảm thấy mệt rã rời, ăn no một chốc lát nàng ấy cũng không chịu đựng nổi, phải vào phòng đi ngủ rồi.

Quan thị cũng vậy, tuy thời gian gần đây thân thể bà được cẩn thận bồi dưỡng nên từ từ khoẻ hơn rồi, nhưng vẫn không thể thức đêm được.

“Cô cô, thân thể ngươi và nương của ta đều không thức đêm được, hai người ngủ đi. Có ta và biểu muội, biểu ca còn có hai người Đào Tử gác đêm rồi.”

Lê Tường cũng phụ họa: “Nương, ngươi ngủ đi, chút xíu nữa, tới giờ Tý đại ca sẽ đốt pháo trúc.”

Quan thị lên tiếng đồng ý. Đúng là bà không chịu đựng nổi nữa rồi, lại thêm vừa uống một chút rượu gạo cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.

Bốn vị trưởng bối vừa đi, trên bàn chỉ còn lại mấy tiểu bối.

Lê Tường nhìn bình rượu gạo trên bàn đã trống rỗng, nàng lập tức chạy đến phòng bếp mang rượu gạo do chính tay mình ủ ra, hoà nước ấm.

“Giờ Tý còn sớm mà, chúng ta cứ từ từ ăn.”

Bốn cô nương dọn dẹp xong chén đũa, lại ngồi xuống bên mép bàn.

Lê Trạch ngồi ở đối diện bọn họ vừa bình tĩnh ăn vừa kể cho các nàng nghe một ít chuyện ly kỳ cổ quái hắn từng gặp trong mấy năm tham gia kinh thương.

Lê Tường nghe đến mê mẩn, trong lúc vô ý, nàng đã uống hơi nhiều rượu gạo. Cũng may, chỉ hơi váng đầu một chút không ảnh hưởng quá nhiều. Nàng cảm thấy không sao hết, sau khi uống chút canh vịt già, nàng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Biểu muội, có phải ngươi uống say hay không?”

“Không mà, đâu có chuyện đó? Ta vẫn rất tỉnh táo này. Cái nồi của chúng ta sắp hết canh rồi, để ta đi múc thêm một chút.”

Nàng vừa đứng dậy, đã nghe thấy một tiếng gõ cửa truyền tới từ cửa sau nhà mình.

Quan Thúy Nhi lập tức đứng lên.

“Ta đi mở cửa.”

Hai tỷ muội Đào Tử nhìn nhau cười, hai nàng đều cảm thấy người tới chắc chắn là Lạc Trạch. Kết quả khi cửa sau kẽo kẹt mở ra, lại nghe thấy Quan Thúy Nhi rất kinh ngạc nói một câu.

“Tại sao lại là ngươi…”

Ngoài cửa tự nhiên không phải là Lạc Trạch, mà là Ngũ Thừa Phong với dáng vẻ phong trần mệt mỏi vừa trở về.

Mấy người bọn họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng về trước thềm năm mới.

Đoàn người đó mệt thì mệt, nhưng đêm 30 khẳng định phải quây quần bên người thân trong nhà, dù mệt cũng phải cố gắng trở về.

Hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy niềm vui của người thân trong nhà vào lúc đón bọn họ trở về vào dịp tết thôi cũng khiến tất cả mọi người như quên hết mệt mỏi.

Bởi vậy, một khắc khi đám người Ngũ Thừa Phong vừa bước vào thành, đã tách nhau ra, từng người tự đi về mái ấm của mình.

Tiêu đầu Sài cũng mời Ngũ Thừa Phong về nhà mình nhưng hắn không đi.

Lâu như vậy sư nương không được gặp sư phụ, khẳng định hai người bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, hắn chen vào làm gì?

Vì thế một mình hắn trở về tiêu cục đơn giản thu dọn xong đồ đạc của chính mình.

Qua lại bôn ba lâu như vậy, hắn còn cho rằng vừa về tới nơi hắn sẽ lăn ra ngủ mê mệt cho quên ngày, kết quả nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu hắn vẫn không chợp mắt nổi.

Trong lòng hắn cứ có cảm giác nếu mình ngủ một giấc đến ngày mai sẽ thật đáng tiếc.

Ý niệm này liên tục tra tấn hắn, cuồi cùng hắn chỉ còn cách bò dậy. Lảo đảo lắc lư một hồi ở bên ngoài, không biết như thế nào hắn lại đi tới cửa Lê gia tửu lầu.

Nghe trong viện có thanh âm của Lê Trạch đại ca và Tương nha đầu thi thoảng lại vang lên, lúc này hắn mới hiển được, hắn quá muốn gặp Tương nha đầu, nên mới theo bản năng tìm tới tận đây.

Ngày mai đã bước sang năm mới rồi, là bỏ cái cũ đón cái mới, kiểu gì ngày hôm nay hắn cũng phải nói với nàng một câu, cho nên lúc ấy hắn mới lấy hết can đảm gõ cửa tửu lầu.

Quan Thúy Nhi nhường chỗ, mời hắn đi vào.

“Tứ ca?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play