Sau đó, với tâm lý thử một lần còn hơn không thử, hắn liền đưa thê nữ cùng qua đây.

“Uẩn Nhi, lại đây nương ôm một cái nào.”

Tiểu Uẩn Nhi ngoan ngoãn duỗi tay ra, nhưng trong mắt nữ hài ấy chẳng có chút tâm tình nào hết.

“Khách quan, món canh ngài gọi đã xong.”

A Bố gõ gõ cửa, nghe được thanh âm vọng ra từ bên trong mới bưng bình canh súp và chén muỗng đi vào.

Hắn rất đúng mực, không hề đánh giá khách nhân bên trong, chỉ thành thật đặt bình canh lên bàn rồi giới thiệu một chút.

“Món này tên là canh cá rô hoa, nguyên liệu là cá rô hoa, nấm đông cô và măng mùa đông, rất nhiều dinh dưỡng, mời khách quan từ từ dùng.”

Giới thiệu xong, hắn lập tức cầm khay đựng đồ ăn đi ra ngoài cửa. Ngay thời điểm đóng cửa lại, hắn vội vàng liếc mắt nhìn trong phòng một cái.

Thế nhưng sau đó vẻ mặt hắn đã trở nên đầy kinh hoảng, hắn cũng nhanh tay đóng kín cánh cửa kia lại.

Tuy người bên trong mặc thường phục, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nhớ lầm, vị bên trong kia chính là Lý đại nhân, nhân vật đứng đầu thành An Lăng.

Chậc chậc chậc, quan lớn như vậy còn ra ngoại thành ăn cơm, tay nghề của A Tường cô nương thật là lợi hại.

A Bố gấp không chờ nổi lập tức đi xuống lầu, hắn muốn vào phòng bếp nói một câu với A Tường cô nương, truyền cho nàng chút vui vẻ như hắn bây giờ.

Lúc hắn vừa đi Lý đại nhân ở trong phòng đang múc một chén canh nhỏ đến đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi.

Những sợi trứng tươi ngon xoay đi xoay lại trong cái chén, khiến cho đôi mắt Tiểu Uẩn Nhi không tự chủ được cũng di chuyển theo.

Lý đại nhân ngửi mùi hương thơm ngon của canh cá, không hiểu tại sao trong lòng hắn lại có chút tin tưởng, chắc chắn lần này nữ nhi nhà hắn sẽ ăn được!

“Qua đây để ta cho ngươi ăn nào.”

Lý phu nhân ôm nữ nhi, lấy cái chén trong tay Lý đại nhân, múc một muỗng nho nhỏ đưa vào sát môi nhấp thử độ nóng, rất vừa vặn rồi.

“Uẩn Nhi, qua đây nào, há miệng nhé, chúng ta ăn một món thật ngon nào?”

Tiểu Uẩn Nhi nhìn cái muỗng trước mặt mình, nàng ấy theo phản xạ có điều kiện muốn quay đầu đi hướng khác.

Nàng ấy không thích ăn mấy thứ này, nàng ấy rất sợ hãi cảm giác có thứ gì đó bịt kín khoang miệng của mình.

“Ngoan nào. Uẩn Nhi của chúng ta lài hài tử nghe lời nhất, chỉ uống một ngụm thôi, được không? Chỉ uống một ngụm thôi, không cần ăn nữa, bằng không nương sẽ khóc nha.”

Vừa nghe nương muốn khóc, Tiểu Uẩn Nhi lập tức quay đầu tới. Nhìn hốc mắt nương quả thật đã hồng lên, tiểu nữ hài lập tức có chút nóng nảy.

“Nương, không khóc……”

Nàng ấy nhìn cái muỗng trước mắt, rất cẩn thận ghé sát mũi vào ngửi một hơi, a…không phải hương vị khiến nàng ấy chán ghét.

“Nương, một ngụm nhé?”

“Ừm ừm, chỉ một ngụm thôi, được không?”

Lý phu nhân từ từ ghé cái muỗng tới bên miệng nữ nhi. Rồi dưới ánh mắt đong đầy chờ mong của Lý phu nhân, cuối cùng Tiểu Uẩn Nhi cũng chịu há miệng uống một muỗng canh cá.

“Ăn ngon không?”

Phu thê Lý đại nhân cảm thấy tim mình hơi run rẩy. Nếu lần này nữ nhi vẫn không thể ăn nổi, chắc chắn sau này bọn họ phải cưỡng ép bắt nữ nhi nhà mình ăn cơm. Nhưng… bọn họ thật sự không muốn làm như thế.

Vốn dĩ Tiểu Uẩn Nhi chỉ muốn ngậm chút canh đó vào trong miệng, chứ không hề muốn nuốt nó vào.

Thế nhưng canh cá trong miệng quá trơn mịn, nó không ngừng muốn chui xuống cổ họng nàng ấy.

Chưa kịp làm gì, cũng chưa kịp thưởng thức hương vị tuyệt vời kia, trong miệng tiểu nữ hài đã hết sạch canh cá rồi.

Chỉ còn lại một chút cảm giác… ừm… thơm quá!

“Nương, ta còn muốn nữa.”

Suốt quãng thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên phu thê Lý đại nhân nghe được nữ nhi nhà mình nói muốn ăn thêm cái gì đó. Hai người vui sướng tới mức không biết trời trăng nữa rồi.

“Được được được, Uẩn Nhi của chúng ta đã muốn ăn rồi, thật tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play