Khách nhân bàn số ba lại nhìn qua chén được chuẩn bị sẵn để rót sữa đậu nành trên bàn, đại khái cái chén này đựng được chừng năm, sáu chén trà. Một người uống như vậy là đủ rồi.

“Sữa đậu nành? Là đồ uống tặng kèm ư?”

Hắn tò mò đổ một ly ra.

Nháy mắt, cái ly màu đen đã được rót đầy sữa đậu nành màu trắng.

“A, lại màu trắng như vậy?”

“Rốt cuộc sữa đậu nành này được làm bằng gì? Tại sao sau khi làm ra màu sắc lại không khác gì sữa bò? Vị huynh đài này cảm thấy như thế nào? Uống ngon không?”

Hai người bàn bên cạnh đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, nam nhân bàn số 3 cũng không keo kiệt, hắn cũng rót cho bọn họ hai ly uống thử.

“Cực kỳ ngon nha! Các ngươi nếm thử đi.”

Hắn chỉ uống một ngụm đã cạn sạch một ly, sau đó trực tiếp mở rõ lồ ng bánh bao của hắn.

Hắn là thực khách đầu tiên được tửu lầu bưng đồ ăn lên, bởi vậy cử động của hắn cũng hấp dẫn sự chú ý của tất cả những người xung quanh.

Ngay khi lồ ng hấp bị hắn mở ra, cả sảnh lớn đều yên tĩnh vài lần hô hấp, bọn họ đang mải ngắm bánh bao thuỷ tinh xinh đẹp trong lồ ng tới mức không dời mắt được. Tuy nhỏ một chút, nhưng quá đẹp mắt rồi

Ngay thời điểm này, lập tức có sáu bảy vị khách nhân cũng muốn gọi món bánh bao thuỷ tinh.

Thời điểm Liễu Kiều và Tần Lục tới, thực khách trong sảnh lớn đang ăn với khí thế ngất trời, những âm thanh khen ngợi tuôn trào như nước.

Thanh âm gọi đồ ăn nối liền không dứt, khiến chưởng quầy Miêu bận rộn tới mức giữa ngày mùa đông mà đầu hắn tuôn đầy mồ hôi.

“Chưởng quầy Miêu vất vả rồi.”

“Không vất vả không vất vả! Cô thái thái, mời ngài lên lầu 3.”

Chưởng quầy Miêu cười cực kỳ chân thành. Trong lòng hắn thầm nghĩ, bận rộn mới tốt, càng bận rộn càng kiếm được nhiều tiền, càng kiếm được nhiều tiền thì cuối năm hắn sẽ được chia càng nhiều hoa hồng. Hắn chỉ ước gì ngày nào cũng bận rộn như vậy thôi.

Liễu Kiều nhìn tửu lầu vừa quen thuộc vừa xa lạ này, bỗng dưng trong lòng nàng ấy có chút cảm khái.

“Chuyện đời chẳng thể nào nói trước được điều gì. Hiện giờ nơi này biến hóa nhiều quá.”

Tần Lục vừa nghe, đã biết Liễu Kiều đang thương cảm chuyện Lê Trạch không phải người Liễu gia, hắn nắm thật c.h.ặ.t t.a.y nàng ấy rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm nay là ngày tốt lành, ngươi nên cười nhiều một chút, đừng để tiểu bối muộn phiền cùng chúng ta.”

“Ta biết rồi.”

Liễu Kiều lộ ra một gương mặt tươi cười, sau đó nàng ấy và Tần Lục đi lên nhã gian trên lầu ba.

Hai người bọn họ là khách quý, tự nhiên Lê Trạch phải tự mình chiêu đãi.

Hắn vừa đi, một chiếc xe ngựa cực kỳ tráng lệ huy hoàng đã ngừng ngay trước cửa Lê Ký Tửu Lầu.

Ngay lập tức, một đôi phụ tử bước xuống từ xe ngựa, chẳng qua sắc mặt hai người này vô cùng khó coi.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, hai người bọn họ đã điều chỉnh xong sắc mặt của mình rồi bước vào tửu lầu.

“Hai vị khách quan, sảnh lớn đã hết bàn rồi, nếu hai vị không muốn chờ, có thể lên lầu 2 lầu 3 dùng cơm.”

“Tự nhiên là lên lầu, chọn gian phòng tốt nhất cho chúng ta.”

Chưởng quầy Miêu gật đầu, sau đó hắn tự mình đưa hai người này lên lầu 3 chọn một gian phòng cách vách với hai người Liễu Kiều. Phong cảnh ở đây cũng không tồi.

“Khách quan muốn chọn món gì? Trên bàn đã có sẵn thực đơn của Lê Ký chúng ta.”

“Thực đơn? Ây dà, ta không quan tâm, ngươi cứ tuỳ tiện chọn vài món ngon nhất là được, tiền bạc không thành vấn đề.”

Hai mắt chưởng quầy Miêu sáng ngời, tiền bạc không thành vấn đề??

“Được rồi! Mời hại vị chờ trong giây lát, rất nhanh đồ ăn sẽ lên!”

Quá tốt rồi, hắn thích nhất là những vị khách nhân tới đưa tiền kiểu này.

“Phụ thân, chúng ta không đi gặp người Lê gia ư?”

“Không vội.”

Kim Nguyên đứng phía trước cửa sổ, nhìn phong cảnh nơi xa, lửa giận tích tụ suốt một đoạn đường cũng dần dần lắng xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play